Chương : Anh Nguyệt mang thai
Mà tỷ lệ mang thai của Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt thấp, bọn họ không có ngờ hai người lại sẽ có con.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Chiến Hàn Quân, để chứng thực Bác Danh chẩn sai, liên tục xác nhận lại: “Rốt cuộc anh và em gái tôi có… Cái đó hay không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Đương nhiên.
Tôi cũng không phải người lạnh nhạt. Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến mức xoa tay: “Hai người đã có ba đứa con rồi. Vì sao trong lúc con bé bị bệnh anh cũng không buông tha cho nó? Hơn nữa, chẳng phải anh nên sử dụng biện pháp sao? Chẳng lẽ anh không biết phá thai rất tổn hại sức khoẻ sao?”
Linh Trang giảng hoà cho Chiến Hàn Quân: “Chúng em đã tính thời gian rồi. Không phải em mang thai. Có thể là Anh Nguyệt mang thai”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt há hốc mồm.
“Không phải em, không thẻ nào là em. Bọn em đều đã cố gắng lâu như vậy rồi, vẫn không mang thai” Anh Nguyệt nói.
Bác Danh uống một ngụm trà, lúc này mới công bố kết luận khám bệnh của cô ấy.
“Hàn Quân, khoảng thời gian trước Linh Trang được chuẩn đoán bệnh kén ăn, hệ miễn dịch của cơ thế vô cùng thấp, bây giờ cơ thể cần thành lập hệ miễn dịch một lần nữa. Rất nhiều món ăn sẽ có hiện tượng không hấp thụ. Cho nên, lần này con bé nôn mửa, có lẽ là không hấp thu được sữa dê”
Chiến Hàn Quân đã đoán được là nguyên nhân này, chỉ là không nhịn được hung hăng quát mắng tên đầu sỏ gây tội Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn giống như một đứa bé làm chuyện sai, thành kính nhận sai: “Tôi cũng không biết sức khoẻ Linh Trang lại kém như vậy. lần sau tôi không dám cho con bé ăn bậy bạ nữa”
Bác Danh lại nó phản ứng có thai”
Chiến Hàn Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi Anh Nguyệt nôn mửa, là Linh Trang lại vuốt bụng của mình có chút mất mát nói: “A, vì sao em lại không có chứ?”
Chiến Hàn Quân nhéo nhéo gương mặt coi, xem như trừng phạt: “Nói bậy gì đó?
Chúng ta có Quốc Việt, bé Tùng và Thanh An là đủ rồi”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt bị sự kinh ngạc bất ngờ làm cho ngây ngốc.
Nghiêm Mặc Hàn ấp úng nói: “Anh có thể làm ba rồi?”
Anh Nguyệt vuốt bụng, trong nháy mắt đôi mắt kϊƈɦ động hiện ra vẻ dịu dàng của một người mẹ”Em mang thai rồi?
Linh Trang vui mừng nói: “Chúc mừng hai người nhé.”
Anh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, nhìn cái bụng thon thả của Linh Trang nói: “Chị Linh Trang chị phải cố gắng hơn”
Chiến Hàn Quân đen mặt, ôm Linh Trang vào trong lòng ngực, tức giận mắng Anh Nguyệt: “Miệng quạ đen. Cô ấy không cần cố gắng, bọn anh không sinh”
Anh Nguyệt nói: “Anh, chị Linh Tranh chỉ lớn hơn em hai tuổi. Chị ấy còn nhỏ hơn rất người cô gái độc thân. Anh chị vẫn có thể có thêm…”
Lúc này Nghiêm Mặc Hàn chỉ biết ủng hộ tất cả quan điểm của Anh Nguyệt vô điều kiện vô nguyên tắc, vô cùng xốc nổi nói: “Đúng vậy, em gái tôi mới tuổi thôi. Vẫn còn trẻ.
Nhưng còn anh, người ở giai đoạn chạy nước rút, còn không sinh thì sau này sẽ không có năng lực đó nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiên Hàn Quân lập tức đen sầm lại.
Linh Trang nhanh chóng giảng hoà cho anh Quân: “Nói bậy gì đó? Anh Quân chỉ mới tuổi mà thôi”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Qua tuổi vậy chẳng phải là chạy nước rút sao?”
Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt chết chóc nhìn chăm chú Nghiêm Mặc Hàn. Sự tự tin của Nghiêm Mặc Hàn càng lúc càng yếu dần, cuối cùng biến thành thấp giọng thầm thì: “Vốn dĩ chính là như vậy, em gái tôi vừa xinh đẹp lại trẻ trung, anh không để cô ấy sinh thêm mấy đứa bé nữa, đúng là lãng phí gien tốt mà”
Nghiêm Mặc Hàn là người bên phía nhà ngoại Linh Trang, nói chuyện xử sự đều là khen ngợi Linh Trang. Không ngờ, lúc này, hai người khác nhà Chiến Hàn Quân, Anh Nguyệt bà Bác Danh rất không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ấy.
Anh Nguyệt tức giận mắng Nghiêm Mặc Hàn: “Anh của em rất kém cỏi sao? Anh ấy chỉ lớn hơn chị Linh Trang một chút. Nhưng nà nhìn anh ấy còn trẻ trung hơn cả anh, đẹp trai hơn anh…”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ vào cái mũi của mình, tức giận nói : “Anh Nguyệt, anh là ai? Anh chính là chồng của em, khuỷu tay em lại quẹo ra ngoài, đúng không?”