Chương : Nghiêm Mặc Hàn chọc tức
Chiến Hàn Quân Anh Nguyệt đầy một bụng tức: “Anh chọc em tức giận, anh không sợ đứa bé trong bụng em không thính anh sao?”
Nghiêm Mặc Hàn ôm bụng Anh Nguyệt, thái độ thay đổi độ: “Được được được, anh sai rồi, anh sửa lại.”
Bác Danh nhìn mấy người trẻ tuổi, cười không khép miệng được, cảm thán nói: “Đúng vỏ quýt dày có móng tay nhọn”
Nghiêm Mặc Hàn cợt nhả ngồi vào bên cạnh Bác Danh, cầu xin nói: “Bà Bác Danh, nghe nói khám bệnh ở chỗ của bà là khó khám nhất. Nếu chúng ta có cơ duyên gặp nhau, vậy thì bà ưu tiên cho cháu, cũng khám bệnh cho cháu nhé.”
Bác Danh ngây ngốc.
Nghiêm Mặc Hàn lại chỉ vào Chiến Hàn Quân: “Thuận tiện cũng khám cho anh ta luôn”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Tôi không cần. Tôi không có bệnh” Nói xong xoay người rời đi.
Linh Trang nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Tâm trạng Chiến Hàn Quân không tốt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bước nhanh trêи đường. Linh Trang chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh. Cuối cùng chỉ có thể túm chặt tay anh, kéo lấy anh thì cô mới có thể đuổi kịp bước bước anh.
Linh Trang không biết nguyên nhân cụ thể vì sao Chiến Hàn Quân tức giận, nhưng cũng suy đoán được là có liên quan tới Nghiêm Mặc Hàn. Nên dỗ ngọt anh: “Anh Quân, nếu anh không thích Nghiêm Mặc Hàn, vậy thì em đuổi anh ấy về”
Chiến Hàn Quân bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Linh Trang. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Linh Trang, và cả mái tóc của cô, anh lại thở dài thật mạnh.
“Anh… Thật sự già như vậy sao?”
Linh Trang: ..”
“Vấn đề này quan trọng sao?” Linh Trang không biết nên khóc hay cười.
Gương mặt Chiến Hàn Quân Nghiêm Trực, Linh Trang ngưng tươi cười.
Hai tay Linh Trang vòng qua eo anh, ôm chặt anh. vùi mặt vào trong ngực anh: “Trêи thực tế, anh còn thu hút hơn mấy năm trước.
Nếu không, cũng sẽ không khiến Chu Mã mê anh đến thần hồn điên đảo. Anh Quân, anh luôn luôn khiến em thấy không có cảm giác an toàn, anh trông vừa đẹp trai, lại thông minh như vậy, thân thủ lại tốt. Khi anh đi ra ngoài, các cô gái đều nhìn chăm chằm anh”
Chiến Hàn Quân nghe vậy, cười thoải mái”Anh không cần những người phụ nữ khác cảm thấy anh thu hút. Chỉ cần em cảm thấy anh thu hút là được.”
Linh Trang bỗng nhiên nhớ tới, mình chưa từng hỏi anh, ở trong mắt anh cô là người như thế nào. Nên nhân cơ hội này thẹn thùng dò hỏi: “Vậy em thì sao? Em ở trong mắt anh là người như thế nào!
Chiến Hàn Quân cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay cô lên trêи ngực mình”Em vẫn luôn ở trong tim anh, cùng đập với trái tim anh”
Linh Trang cười thẹn thùng.
Không biết từ khi nào Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đã đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào của Chiến Hàn Quân và Linh Trang, hai người vừa cảm động vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Mấy đứa bé cũng mười mấy tuổi rồi, đều là vợ chồng lâu năm, lại còn dính nhau như vậy, đây không phù hợp với định luật phân bố hormone?”
Anh Nguyệt giơ tay lên, dùng khuỷu tay đấm Nghiêm Mặc Hàn một cái: “Tình yêu của anh và chị Linh Trang có thể so sánh với người bình thường sao? Bọn họ đều đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không có mệt mỏi về thẩm mỹ. Hơn nữa điều quan trọng hơn là, bọn họ đã trải vô số lần chia chia hợp hợp như vậy, bên trong tình cảm không phải là tình yêu thuần túy, còn có tình thân, tình bạn..”
Nghiêm Linh Trang chép chép miệng: “Có phải chúng ta không nên tới không?”
Anh Nguyệt cũng gật đầu: “Hình như chúng ta là hai cái bóng đèn lớn”
“Vậy chúng ta có nên quay về Hà Nội không?” Nghiêm Mặc Hàn nói A? Không đi với chị Linh Trang… Hà Nội không thú vị”