Chương : Đây không phải tai họa của chị cả chứ
Thái độ của chị cả rất kiên quyết: “Nó là đứa con mà chị đã nuôi nấng, là một miếng thịt rơi từ người chị ra. Bất luận như thế nào chị cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cậu bé.”
“Nếu như Dư Nhân nhất quyết tranh giành quyền giám hộ của bé Thần thì sao? Chị thực sự chuẩn bị cùng anh ta ra tòa à?”
Linh Trang không ngờ đến, chính mình chờ đợi một cuộc hôn nhân đẹp đế nhưng cuối cùng nó lại đi đến kết thúc theo cách này.
Linh Trang đem chuyện Dư Nhân đi đến Thiên Lũng nói ra: “Chị cả, Thủ Đô phát sinh ra chuyện lớn rồi. Quan Minh Vũ và Oai Phong mắc.
phải bệnh dịch. Dư Nhân và anh Hàn Quân phải rời khỏi Thủ Đô để đi tìm thuốc giải độc. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, chị phải suy nghĩ thật kỹ, tương lai của chị và Dư Nhân”
Tranh Ngọc dường như đang suy nghĩ rất sâu.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Tranh Ngọc như bị tắc nghẽn nói: “Anh ta muốn đi, thì đi đi”
Linh Trang nghe ra được trong lời nói còn có tiếng khóc nức nở của chị cả, biết rõ rằng chị ấy nhất định là không nỡ bỏ Dư Nhân. Hơn nữa, lần này Dư Nhân đi, cũng không còn cơ hộ thay đổi sự thật là chị cả kết hôn. Vì vậy, có lẽ chị cả đối với chuyện của chị ấy và Dư Nhân hẳn là hữ duyên vô phận, vô cùng thê lương.
“Chị cả, anh ta đã để lại một câu, không tiếc bất cứ giá nào tranh giành quyền nuôi dưỡng bé Quốc” Linh Trang nói.
Tranh Ngọc giận dữ đứng lên hét: “Anh ta chỉ muốn con trai mình không cần mẹ của con mình. Từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn tàn nhãn như vậy sao?”
Linh Trang nói: “Chị cả, anh ta nói anh ta không có cảm giác gì đối với chị, nhưng có tình cảm. Em nghĩ, anh ta không muốn lấy chị, không phải bởi vì đối xử tàn nhãn với chị, mà là anh ta lo sợ tổn thương chị. Dù sao, anh ta nhất định không muốn lặp lại con đường của bố mình.
Nước mắt Tranh Ngọc rơi lã chã, tiếng khóc cũng cứ như vậy truyền tới: “Chị còn có thể làm gì đây? Đợi anh ta bao nhiêu năm rồi, anh ta cũng không bị chị làm cho cảm động. Chị không muốn tiếp tục chờ đợi nữa”
Linh Trang biết rằng chị cả đã quyết định, tâm trạng của chị ấy đặc biệt phức tạp.
Ngày hôm sau.
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đi đến tòa thành Ái Nguyệt.
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng hào hứng nói với Chiến Hàn Quân: “Anh trai, vợ của tôi đã đồng ý để tôi cùng cậu đi đến Thiên Lũng?”
Chiến Hàn Quân im lặng nhìn anh ta: “Anh thực sự nghĩ chúng ta sẽ đi du lịch à?”
Anh Nguyệt ở một bên nói: “Anh à, anh đưa Mặc Hàn đi đi. Mấy năm nay Mặc Hàn ở nhà làm nội trợ, anh ấy gần như chán nản rồi. Có lẽ đi ra ngoài một chuyến, tìm lại mặt mũi làm đàn ông, tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều.”
Chiến Hàn Quân nói: “Vì hai người đã thảo luận rồi nên anh không có gì để nói.”
Linh Trang nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, lén lén lút lút đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc Hàn gọi một tiếng, dò hỏi: “Người anh em của anh Phương Tuấn Ngọc, rốt cuộc đã làm cách nào để theo đuổi chị cả?”
Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc há to miệng: “Phương Tuấn Ngọc và chị cả, chuyện này làm sao có thể được?”
Linh Trang nghỉ ngờ nói: “Phương Tuấn Ngọc lúc trước và anh có qua lại nên chúng em có nghỉ ngờ anh ta có vấn đề về giới tính, xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Anh ta đã độc thân trong nhiều năm và chưa bao giờ làm chuyện xấu. Anh … cùng với anh ta thân nhau như vậy, điều này cuối cùng có đúng không?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đó là sự thật một trăm phần trăm”
Linh Trang chết lặng.
Nghiêm Mặc Hàn định thần lại, hét lên: “Hai người bọn họ kết hôn?
Làm một cặp vợ chồng hữu danh vô thực ư? Phương Tuấn Ngọc trước mặt con gái không biết làm gì, anh ta cưới chị cả. Đây không phải tai họa của chị cả chứ?”
Linh Trang trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
“Không được, anh phải đi nói với chị cả. Không thể để chị cả sống một mình thờ chồng chết được.’ Nghiêm Mặc Hàn tức giận.
Linh Trang ngăn anh ta lại: “Không cần đâu. Việc này, em sợ chị cả đã biết rồi. Anh Tuấn Ngọc làm người như nào, anh còn không hiểu sao?” Nghiêm Mặc Hàn gật đầu: “Cũng đúng. Tuấn Ngọc sẽ không lừa dối chị cả đâu”
“Vậy rốt cuộc hai người bọn họ cuối cùng là nghĩ gì vậy?” Nghiêm Mặc Hàn gãi gãi đầu.
Linh Trang nói: hơn”