Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh là tên khốn khϊế͙p͙
Sống cùng nhau, so với một người cô đơn sẽ tốt Sự lựa chọn của Tranh Ngọc, là một sự lựa chọn bắt buộc phải như vậy. Điều này khiến cho anh em Linh Trang vô cùng đau lòng cho cô ấy.
Nghiêm Mặc Hàn giận dữ mà tìm đến Dư Nhân, chất vấn anh ta: “Tên họ Dư kia, tôi hỏi anh, anh thật sự không thèm chuẩn bị kết hôn cùng với em gái tôi đấy à?”
Dư Nhân khoan thai mà nhìn về phía của Nghiêm Mặc Hàn. Anh ta vẫn luôn là một người có tính cà lơ phất phơ, dù cho có là cãi lộn với bố mẹ của anh ta, thì khi thời điểm tan vỡ, anh ta vẫn luôn là cái bộ dạng không đến nơi đến trốn này, dường như vĩnh viễn đều mặc vào cho mình một chiếc áo giáp vừa dạy vừa nặng, sức mạnh vô địch.
“Chuyện này, còn cần phải hỏi tôi à?” Dư Nhân ung dung mà nói.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận mà vung một nắm đấm qua, rồi lại bị Dư Nhân nắm lại nắm tay: “Thân thủ không được lắm, thì đừng có mà ở trước mặt tôi khoe khoang như thế” Dư Nhân nói xong, liền buông tay của Nghiêm Mặc Hàn ra.
Nghiêm Mặc Hàn đánh không lại được Dư Nhân, liền vô cùng điên tiên mà mở mồm trách móc: “Anh là tên khốn khϊế͙p͙, chị cả của tôi đã vì anh mà sinh một đứa con trai, đắng cay mà đợi anh bao nhiêu năm như thế, tim của anh là làm bằng sắt hả? Sao anh lại có thể một chút cũng không cảm động đến như thế chứ?”
Dư Nhân nói: “Tình yêu là sự hướng tới của cả hai người, chỉ có một người nỗ lực là không thể nào đủ được. Cái đạo lí như này thì cậu cũng phải biết chứ hả?”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận vô cùng: “Sự đảm đương của một thằng đàn ông đâu hả? Anh đã hủy đi sự thanh bạch của chị gái tôi, vậy mà anh lại không lo không chăm sóc cho chị ấy. Anh con mẹ nó có còn là đàn ông nữa không hả?”
Dư Nhân bị Nghiêm Mặc Hàn mắng cho phát hỏa rồi, bỗng dưng đứng lên, trả lời ngay lập tức: “Cậu chỉ biết để tôi chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, vậy cậu tại sao mà không thử nghĩ chút đi, Quốc là bằng cách nào mà sinh ra được?”
Dư Nhân dù là bất đắc dĩ nhưng vẫn phải nói: “Tôi không có thích chị của cậu, nếu như buổi tối ngày hôm đó không phải là cô ta thay Linh Trang đi vào phòng, thì tôi đã được mãn nguyện rồi. Tôi vĩnh viễn đều không thể nào cùng cô ta sinh con trai. Chúng tôi từ lúc bắt đầu đã làm một sai lầm rồi, tôi nghĩ muốn kìm cương ngựa bên bờ vực thảm, mà mấy người lại muốn tôi đam lao phải theo lao, các người không phải là muốn cái đoạn tình cảm này thành hay sao? Tôi có thể thành toàn cho mấy người”
Nghiêm Mặc Hàn rít lên mà nói: “Anh không muốn ủy khuất chính mình mà chính là muốn chị cả tôi ủy khuất. Anh có biết không? Chị ấy bây giờ cho dù có là chủ tịch của nhà họ Nghiêm, nhưng vẫn như cũ không thể nào thoát khỏi được cái kết cục mà bị người khác chỉ chỉ đoạt đoạt. Những người đó đều ở sau lưng mà nghị luận về c lập gia đình mà đã sinh con, đây chính là một vết nhơ đạo đức cả đời này của chị ấy. Anh khiến chị ấy một người phụ nữ yên lặng mà thừa nhận, anh không cảm thấy quá tàn khốc với chị ấy à?”
Nghiêm Mặc Hàn nói đến vô cùng nổi nóng, liền đem tất cả những bí mật nói hết ra: “Chị cả của tôi muốn cùng với lại Phương Tuấn Ngọc kết hôn, anh không những không lo lắng mà anh ngược lại còn con mẹ nó vô cùng hào phóng mà đi đến tặng quà chúc phúc. Tim của anh là bị chó gặm rồi à? Anh thật sự tưởng răng đây là chuyện vui vẻ của chị ấy hay sao? Đây là hành động bất đắc dĩ của chị tôi. Nếu như chị ấy không kết hôn thì không thể ngăn đi được những lời đồn chỉ trích kia, chị ấy không muốn bởi vì một cái vấn đề này mà sẽ liên lụy đến cả xí nghiệp của nhà họ Nghiêm, thế nên mới phải ủy khuất mà cầu toàn cho lời cầu hôn của Phương Tuấn Ngọc”
Nhà họ Dư thẹn với Tranh Ngọc, đây cũng là sự thật.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nếu như anh vẫn còn một chút lương tri, thì anh đi khuyên chị cả của tôi đi, hủy bỏ đi cái hôn lễ này đi”
Dư Nhân trầm mặc một lúc trong chớp nháy rồi liền gật đầu đồng ý.
Lúc chạng vạng tối, Tranh Ngọc vội vội vàng vàng mà chạy từ thành phố Phong Châu về đến Ngọc Bích ở thủ đô.
Vừa mới vào đến cửa thì liền nhìn thấy Quốc và Quân Trang, Anh Hàn mấy đứa đang ngồi xổm mà đùa đùa nghịch nghịch cùng với nhau, sự vui vẻ của việc mất đi có lại đã khiến cho Tranh Ngọc tiến lên ôm đứa bé, liền nhịn không được mà khóc thút thít.