Sau khi Lạc Thanh Du rời đi, Chiến Hàn Quân vẫn giữ sắc mặt u ám đó bước vào.
phòng bệnh của ông cụ Nghiêm.
Quan Minh Vũ cảm hoa vào bình và đặt bánh kem trên bàn cạnh cửa sổ.
Khi nhìn thấy trên bàn đã có một chiếc bánh kem matcha xinh xắn khác, Quan Minh Vũ hét lên kinh ngạc.
“Chủ tịch!”
Chiến Hàn Quân đang đứng ở bên giường bệnh yên lặng nhìn ông cụ Nghiêm đang say ngủ. Đột nhiên nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Quan Minh Vũ, anh quay đầu lại.
Quan Minh Vũ bưng chiếc bánh kem bé xíu ấy đi tới chỗ Chiến Hàn Quân: “Chủ tịch, anh nhìn xem. Có người đến sớm hơn chúng ta này”
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy chiếc bánh tinh xảo, trên bánh có ghi chữ tiếng Anh “happy” bằng trái cây, đôi mắt anh đột nhiên mở.
Đột nhiên anh đưa tay ra, ngón tay quệt lấy một ít kem ở mép bánh rồi đưa vào miệng nếm thử.
Mùi vị quen thuộc khiến lòng anh bừng lên một sự vui sướng.
Chiến Hàn Quân giống như phát điên bỗng dưng chạy ra ngoài.
Anh dám chắc chăn, Linh Trang đã trở về.
Chiếc bánh này là do Linh Trang làm.
Anh đi thang máy đuổi ra khỏi cửa trung tâm y tế Á Châu, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh chán nản quay đầu lại, Lạc Thanh Du đang lặng lẽ đứng đối diện với anh.
Nhìn thấy anh vội vã lo lắng tìm kiếm cô như thế, trong lòng có chút cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Nhưng sau khi ánh mắt của Chiến Hàn Quân quét qua cô, không để tầm mắt lại trên người cô quá lâu mà vội vàng chuyển sang hướng khác.
Trái tim Lạc Thanh Du lại bắt đầu lạnh xuống.
Cô từ từ lướt qua anh, đi về phía cửa ra của trung tâm y tế.
Không nhìn thấy bóng người mình ngày nhớ đêm mong, Chiến Hàn Quân chán nản quay lại phòng bệnh.
Trùng hợp, Nghiêm Mặc Hàn cũng mang bánh kem đến thắm ông cụ Nghiêm.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân, lập tức tức giận chạy tới.
Chiến Hàn Quân, sao anh còn mặt mũi tới đây? Anh hại chết em gái tôi, hôm nay tôi phải thay nó báo thù? Tôi phải giết anh?”
Quan Minh Vũ ngăn lại Nghiêm Mặc Hàn lại: “Cậu Nghiêm, xin hãy bình tính. Em cậu bị hại, chủ tịch nhà chúng tôi cũng vô cùng đau lòng”
“Anh ta đau lòng? Tôi thấy anh ta lúc nào cũng hăng hái hớn hở, đâu có chỗ nào giống người bị tổn thương tình cảm đâu?”
“Cậu Nghiêm, chủ tịch chúng tôi vốn là người không thể hiện buồn vui ra mặt, cậu không nhìn thấy anh ấy đau lòng tổn thương, chỉ là do anh ấy giỏi điều chỉnh cảm xúc của mình mà thôi.”
“Đừng tô son trát phấn nữa, theo tôi thấy anh ta chính là tên đạo đức giả, trong ngoài bất nhất, tên xấu xal”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Minh Vũ, thả anh ta ra”
Quan Minh Vũ lui sang một bên.
Nghiêm Mặc Hàn tung một cú đấm về phía Chiến Hàn Quân, nhưng bị Chiến Hàn Quân chặn lại.
“Chiến Hàn Quân, lúc đầu là do tôi ngu ngốc nên mới tin lời xäng bậy của anh. Sự thật chứng minh, em gái tôi gặp phải anh chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp, nhất định là anh đã hại nó!” Nghiêm Mặc Hàn dùng sức vùng vẫy nhưng không thoát được khống chế của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Nghiêm Mặc Hàn, cậu có thế dùng não trước khi nói không?”
Chiến Hàn Quân buông tay, Nghiêm Mặc.
Hàn ngã xuống đất.
Anh ta tức giận nhìn chằm chằm Chiến Hàn Quân: “Anh có chứng cứ gì chứng minh mình không phải là hung thủ hại em tôi?”
Chiến Hàn Quân vặn lại: “Không có”
Quan Minh Vũ sợ câu trả lời của vị chủ tịch xem chữ như vàng của mình sẽ khiến Nghiêm Mặc Hàn hiểu lầm, vội vàng giúp chủ tịch giải thích: “Nhưng anh cũng không có chứng cứ nào chứng minh chủ tịch tôi hại cô ấm “Tất nhiên là có, hễ khi em gái tôi đến gần anh ta là lại có chuyện.”
Quan Minh Vũ nhắc nhở: “Cậu Nghiêm, xin hãy đưa ra bằng chứng xác đáng. Tất cả suy đoán chủ quan đều không phải là chứng cứ để định tội”