Lúc tới thành phố H đã là h chiều, trừ bữa sáng, cả ngày nay Trịnh Hòa chưa bỏ gì vào bụng. Husky cũng đói tới mức cắn đồ chơi của nó nãy giờ, nghe crốpcrốp có vẻ rất sốt ruột.
Trịnh Hòa hỏi: “Ông có đói không?”
Bạch Ân đang chợp mắt, hồi lâu mới đáp: “Bình thường, hay đi ăn chút gì đi, tôi cũng không biết lúc nào mới kiểm tra xong.”
Trịnh Hòa đi chậm lại, nhìn những tấm biển bên đường: “Tìm chỗ nào cho đem cả thú cưng vào….chỗ nào ăn ngon nhỉ? Bạch tiên sinh, ông có biết không?”
Bạch Ân nói: “Tôi chỉ hay đi quanh quẩn mấy nhà thôi, nhưng hình như họ đều không cho đem thú cưng vào….đi BEACHER đi.”
“Tới đó làm gì?” Trịnh Hòa cảm thấy khó hiểu, trong ấn tượng của cậu, Bạch tiên sinh đi BEACHER tức là đi làm: “Chút ông còn phải tới viện mà, công việc để sau đã, được không?”
Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa: “Có bếp ở phòng làm việc tầng cao nhất, chúng ta mua đồ về rồi tự nấu.”
Mấy hôm trước, Bạch tiên sinh ăn không ngon, có khi một ngày không có hột cơm bỏ bụng. Mấy hôm nay đỡ hơn một chút. Lúc nấu cho ông, ngay cả chút đồ chua cậu cũng không dám cho vào, nghe nói có chỗ nấu liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu thấy đề nghị này không tệ, liền quay đầu xe. Mới đi không đến m, bên kia đường bỗng nhiên có một người đi qua, Trịnh Hòa nhướn lên nhìn, rõ ràng rất quen mà sao không nhớ nổi đã thấy ở đâu.