“Em nhìn gì thế?” Bạch Ân quay đầu lại, thấy tay Trịnh Hòa đặt trên vô lăng, vẻ mặt kỳ quái liền hỏi.
Trịnh Hòa chỉ vào phía trước: “Bạch tiên sinh, ông nhìn người kia….sao em thấy quen thế nhỉ?”
Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn qua, bên kia phố là một người phụ nữ trung niên, tay dắt đứa bé.
Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Em thấy người phụ nữ kia quen, hay đứa bé quen?”
Trịnh Hòa: “…”
Cậu ngẩn ra. Chớp mắt một cái, người đó đã biến mất.