.
Trịnh Hòa ngáp một cái, mắt lơ tơ mơ nhìn món Omelette trên chảo.
Đúng thế đấy, cậu đang làm bữa sáng cho Bạch tiên sinh.
Chân lý của tự nhiên là chim đi bắt sâu. Còn cậu thì sao? Sâu đã bị ăn còn phải chuẩn bị bữa sáng cho chim?
“Em làm cho tôi đấy à?”
Một vòng tay xiết lấy cậu từ phía sau. Cậu bỏ Omelette lên đĩa: ” Vâng.”
Cánh tay buông ra, Bạch tiên sinh nói: ” Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn sáng, em ăn đi, tôi phải đi.” Nói xong liền đi.
Giờ Trịnh Hòa mới phát hiện ra ông đã vệ sinh sạch sẽ, sẵn sàng từ bao giờ.
“Bạch tiên sinh, ngài chờ chút.”
Trịnh Hòa đuổi theo Bạch tiên sinh đang xuống cầu thang. Dáng người ông cao ngất không hề hợp với tòa nhà lụp xụp này.
Ông hỏi: “Trịnh Hòa, em sao thế?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Không có gì, đi đường cẩn thận.”
Ông cười, gật đầu rồi đi.
Đóng cửa lại, Trịnh Hòa dựa vào tường. Vừa nãy, cậu chợt nhận ra, chỉ khi lên giường Bạch tiên sinh mới gọi cậu là ‘bảo bối’. Là thói quen, hay là…? Đừng nghĩ!
Cậu tự nhủ: Trịnh Hòa, mày không còn bé nữa rồi, Bạch tiên sinh đâu phải người mày có thể tơ tưởng!
Quay về bếp, Trịnh Hòa cố ăn đống Omelette và cà phê đã chuẩn bị rồi đi làm.
May là chỉ làm một suất bữa sáng.
.
Đến chỗ làm việc, một nhân vật bất ngờ xuất hiện khiến cậu khựng lại: “Chị Phương, sao chị đến đây?”
Chị Phương thấp thỏm ngồi xuống.
“Trịnh Hòa, hôm qua em ổn chứ?”
“Vâng, chỉ là có một đêm ngủ không ngon.”
Chị thở phào nhẹ nhõm: “Thế là tốt rồi, chị đi đây, em phải biết chăm sóc bản thân đấy.”
“Chị.”
“Sao?”
“Chị cho Bạch tiên sinh địa chỉ của em đúng không?”
Cô chần chừ một chốc mới đáp: “Em… có quan hệ gì với ông ấy vậy? Hôm qua ông ấy đến công ty. Đúng rồi, em có muốn quay lại công ty không?”
Trịnh Hòa cười nhạt: “Sao ạ? Muốn em ôm chân ngài ấy, kéo đầu tư cho công ty?”
“Em hiểu được là tốt rồi.”
“Xin lỗi, em không hiểu.”
Chị Phương viết một chuỗi số rồi nói: “Chứng minh thư của em chị còn cầm, lúc xử lý tài khoản, chị thấy bên trong còn vạn. Em đi lấy đi.”
Trịnh Hòa giận dữ: “Chị, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, chị muốn hại em sao? Người như ngài ấy em đâu dám trêu vào, em cũng không muốn làm diễn viên nữa. Chị để em sống yên ổn không được sao?”
“Chị cũng muốn thế nhưng người khác không muốn.”
“Em cứ cầm lấy số tiền này, em có quay về công ty hay không không quan trọng.”
“Em cứ suy nghĩ đi, coi như là chị xin em.”
Nói xong, chị rời đi, chỉ để lại một túi nhỏ và một mẩu giấy ghi một dãy số.
Trịnh Hòa ngồi thụp xuống ghế mở túi ra. Bên trong là chứng minh thư, hộ khẩu và hộ chiếu của cậu.
.
Tiếng nhạc điện tử inh ỏi, tiếng cười đùa nói chuyện râm ran, Trịnh Hòa ngồi trong một góc ở gay bar, chúc đầu uống rượu.
Cậu thấy tiền đồ của mình càng ngày càng bi đát, đường đi mỗi lúc lại gập ghềnh, khó khăn. Cậu hối hận. Sao lúc ấy lại muốn đi bán thân để duy trì nghiệp diễn chứ.
Cậu nốc cả một ly rượu mạnh, cảm nhận vị cay nồng của nó xộc vào dạ dày. Giỏi!
Có ai đó vỗ vào lưng cậu. Trịnh Hòa vốn tưởng ai nhắm mình nên không quay lại. Người nọ lại nói: “Bạch tiên sinh nhắc ngài, mau về nhà.”
Có gì đó ‘ầm’ một tiếng trong đầu cậu, mấy giây sau, Trịnh Hòa mới quay đầu lại, không có ai.
CMN!
Người pha chế lau chén, hỏi Trịnh Hòa: “Thêm không?”
Trịnh Hòa uống cạn chén rượu: “Thôi, về.”
Anh ta khẽ nhíu mày, cười nói: “Giờ vẫn sớm.”
Trịnh Hòa cười khổ: “Không sớm.”
Ngõ nhỏ gần quán bar đậu một chiếc Rolls-Royce.
Vệ sĩ mở cửa xe nói: “Mời cậu Trịnh.”
Trịnh Hòa liếc vào trong, kẻ đang ngồi nghiêm chỉnh kia chẳng phải người hành hạ cậu cả ngày nay sao!
.
“Bạch tiên sinh.” Trịnh Hòa ngồi vào xe, nói với vệ sĩ bên cạnh, “Đừng đòng cửa, cũng đừng lái xe.”
Bạch tiên sinh rút một điếu xì gà, đang định hút thì Trịnh Hòa ngăn lại: “Đừng! Hút xì gà trên xe nguy hiểm lắm!”
“Được rồi.” Ông ngẩn ra, bỏ điếu xì gà xuống. “Nhưng đổi lại, tôi muốn sau này em đừng đến những chỗ như thế này, được chứ?”
Trịnh Hòa nhận ra Bạch tiên sinh có ý phát triển lâu dài, cậu cảm thấy lo sợ. Khẽ nuốt nước bọt, cậu nói: “Bạch tiên sinh, em không làm diễn viễn, cũng không có ý định cùng ngài có loại quan hệ đó, ngài phong độ, lại có tiền, đâu cần thích em chứ?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Đúng vậy, tôi không có thích em.”
“Vậy…?”
Bạch tiên sinh mỉm cười. Trịnh Hòa giật mình khi thấy vẻ mặt này của ông thực gợi cảm.
Bàn tay ông lơ đãng đặt lên mông Trịnh Hòa, bóp một cái, rồi cả người ông đè lên cậu. Tai Trịnh Hòa nóng rực lên. Hơi ấm của ông ấy….
Ông nói: “Tôi không thích em, nhưng em lại luôn quyến rũ tôi, tôi biết làm sao giờ?”
Trịnh Hòa muốn khóc đến nơi. Mông cong tự nhiên, ngài còn trách tôi?
“Bảo bối…” Bạch tiên sinh lại nói, “Tôi vẫn luôn muốn thử, xe này rất lớn…”
Trịnh Hòa bị ông đẩy ngã, ánh mắt cậu liếc ra ngoài, lại nhìn mấy vệ sĩ ở ghế trước, chợt nghĩ đến điều gì bèn giãy dụa: “Ngài buông ra! Mau buông!”
Sắc mặt ông trầm xuống, giật đi lớp quần lót che bờ mông cậu, nhẹ nhàng hôn xuống: “Chính nơi này khiến tôi phải say mê…”
“Mau buông!” Trịnh Hòa dùng toàn bộ sức lực, Bạch tiên sinh cũng sắp không ngăn nổi cậu nữa.
Ông buông cậu ra thật, nhưng lại cho cậu một bạt tai: “Em muốn trốn?”
Trịnh Hòa bị đánh cho choáng váng, thấy vẻ mặt ông, lắp bắp: “Không, vừa nãy em đi vội quá, quên ví trong quán…”
“…”
Bạch tiên sinh không nhịn được cười.
.
Trịnh Hòa có thể mơ hồ đoán được Bạch tiên sinh không chỉ là một thương gia bình thường. Vậy nên, khi ông nói cho cậu quay về công ty cũ, sáng hôm sau Trịnh Hòa liền ngoan ngoãn xin từ chức ở ‘Chạc cây’.
A Bối vừa khóc vừa tiễn: “Về sau thất nghiệp cứ về đây, chỉ cần ảnh viện này chưa đóng cửa, tôi sẽ luôn giữ một chỗ cho cậu.”
Trịnh Hòa cũng buồn bã, cậu rất thích ‘Chạc cây’.
Rời khỏi ảnh viện chưa được vài bước, cậu lại gặp hai vị đại gia: “Mạt Mạt, KUY, hai người tới lấy ảnh à?”
Mat Mạt cười: “Đúng thế, đi làm sớm vậy?”
“Tôi nghỉ việc rồi.”
“Hả? A Bối ngược đãi cậu sao? Để tôi đi hỏi cho ra nhẽ!” Mạt Mạt kéo tay Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa không biết ứng phó làm sao. May mà KUY giữ Mạt Mạt lại, lạnh lùng nói: “Đừng làm bậy. Cậu tìm được việc chưa? Tôi có thể giới thiệu.”
Trịnh Hòa nhận thấy câu thứ hai là nói với mình, cười đáp: “Ừm, yên tâm, tôi quay về công ty cũ.”
“Đúng rồi! Chúng ta trao đổi số điện thoại đi!” Mạt Mạt đề nghị.
Ba người rút điện thoại ra, Trịnh Hòa vừa nhập tên vừa hỏi: “Hai người là một đôi đúng không?”
Mạt Mạt ôm lấy cánh tay KUY, vẻ mặt đầy hạnh phúc: “Đúng thế ~ Chúng tôi là cặp gay hạnh phúc nhất!”
KUY nhẹ nhàng hôn lên trán Mạt Mạt.
Mạt Mạt cười hì hì: “Không sao chứ?”
“Sao cái gì? À… không có gì, tôi cũng thế.”
“Cái gì?” Mạt Mạt giật mình hoảng hốt, “Cậu cũng thế?! Cậu là thợ trang điểm cơ mà?”
Ai quy định thợ trang điểm không được là gay? Trịnh Hòa không hiểu nổi trong não Mạt Mạt có gì.