.
Công ty bố trí lại nhân sự cho cậu. Trợ lý vẫn là A Long, còn chị Phương do chưa đủ kinh nghiệm nên không làm người đại diện cho cậu nữa. Thay chị là một đàn anh từng có kinh nghiệm quản lý một nhóm nhạc nổi tiếng, người trong giới vẫn gọi anh là Thành thiếu.
Thành thiếu còn rất trẻ, mới vừa qua tuổi . Tuy nhiên, lần gặp nhau đầu tiên của hai người không được bình thường cho lắm.
Rửa sạch bọt xà phòng trên tay, Trịnh Hòa nhìn vào gương chỉnh lại tóc.
Cậu có tật xấu là mỗi khi lo lắng lại chạy vào WC, vậy nên, đây là lần thứ tư cậu rửa tay trong hôm nay.
Đang sửa sang lại, chợt cậu nghe một giọng nói khe khẽ vang lên: “Có ai ngoài đó không?”
Trịnh Hòa đi qua gõ cửa: “Anh sao thế?”
Người kia im lặng một lúc, Trịnh Hòa còn tưởng mình nghe nhầm, đang định bỏ đi.
“Anh có giấy vệ sinh không?” Người đàn ông đó hỏi.
Trịnh Hòa đi vòng quanh WC tìm nhưng không thấy: “Tôi không có.”
“Vậy anh có thể quay lại văn phòng lấy hộ tôi một cuộn được không?”
Đây là ngày đầu tiên cậu quay về công ty, chưa có văn phòng riêng cũng chưa phải nhân viên chính thức: “Xin lỗi, tôi không ở công ty này, để tôi nhờ người khác đưa tới vậy.”
“Đừng! Đừng! Anh… anh…” Người đàn ông bên trong dường như rất muốn giữ thể diện.
Trịnh Hòa chợt nảy ra một ý: “Anh có đi tất không? Lấy nó ra lau.”
Giọng nói của anh ta nghèn nghẹn: “Tất tôi là tất lông, đông ấm hè mát, nhưng sẽ đâm mông.”
Trịnh Hòa thở dài, xa hoa quá cũng là con dao hai lưỡi: “Vậy anh cầm theo ví chứ? Lấy tiền lau, tuy hơi xa xỉ nhưng cũng chẳng mấy khi được thế.”
Một tờ tiền đỏ của Chủ tịch Mao được tuồn dưới ván cửa: “Tôi đưa anh , anh đổi thành tiền lẻ hộ tôi nhé?”
Trịnh Hòa không lấy, cậu kiểm tra ví, đồng nhỏ nhất của cậu là .
“Anh đưa tay đây.”
Người nọ nghe lời làm theo.
Trịnh Hòa đưa cho anh ta một đồng tiền xu rồi nói: “Đồng kia không có tiền đổi, anh cứ cầm đi. Anh thử xem cái này được không?”
Anh ta rụt tay về rồi lập tức gào lên: “Anh bảo tôi dung tiền xu chùi như thế nào!”
“Kêu gì,” Trịnh Hòa cố gắng mỉm cười, “Các cụ chẳng phải đều làm thế.”
Cuối cùng, người đàn ông đó vẫn đi ra khỏi WC được, Trịnh Hòa vẫn chờ bên ngoài. Người đó thấy cậu chỉ biết cười ngại ngùng.
Phải đấy, người đó chính là Thành thiếu.
.
Công ty ký hợp đồng năm với Trịnh Hòa, phòng công tác là phòng loại Vàng ở tầng . Thành thiếu đi thằng vào vấn đề: “Hiện tôi đang có hai kịch bản, một điện ảnh một truyền hình, cậu chọn cái nào?”
Trịnh Hòa giật mình: “Tôi vừa quay về công ty, nhận dự án lớn như thế có sao không?”
Thành thiếu châm một điếu thuốc: “Bạch lão bản đang nhìn đấy, công ty dám keo kiệt ư? Không thì chúng ta từ từ, tôi sẽ nói với bên đoàn làm phim, tháng này cậu chụp MV để tìm lại cảm giác đã.”
Nghe thế, Trịnh Hòa cảm giác như mình đang làm kiêu nên hỏi: “Để tôi xem kịch bản đã, được không?”
Thành thiếu đứng dậy: “OK. A Long, trang điểm cho Trịnh Hòa.”
A Long vội vàng mở hộp hóa trang, nói nhỏ: “Trịnh Hòa, mừng anh quay về.”
Trịnh Hòa cười cười, gõ đầu anh bạn chí thân của mình: “Tối mời cậu ăn cơm.”
A Long lắc đầu: “Không được, tối chẳng phải anh phải quay về chỗ Bạch lão bản sao, không cần để ý đến tôi.”
Trịnh Hòa cảm thấy gượng gạo: “Mọi người trong công ty đều biết sao?”
“Yên tâm, chỉ có mấy người cấp cao, đoàn nhân viên này cùng chị Phương thôi.”
Nghe thế, Trịnh Hòa càng thấy mất tự nhiên.
.
Hai kịch bản Thành thiếu có đều không tồi. Điện ảnh là hài kịch, nhiều khả năng sẽ thu hút khán giả. Phim truyền hình thì kém hơn một chút, tên là Xuân kiếp, là câu chuyện về một nữ thương nhân yêu nước. Nhân vật nam chính không nổi bật lắm.
Trịnh Hòa hỏi: “Anh thấy cái nào tốt hơn?”
Thành thiếu chỉ kịch bản điện ảnh: “Cái này, nhưng dựa trên độ nổi tiếng của đoàn làm phim và nguyên tác, tôi đề nghị Xuân kiếp.”
“Xuân kiếp cải biên từ tiểu thuyết sao?”
Thành thiếu gật đầu: “Ừ, bán khá chạy, đã bán được . cuốn.”
Trịnh Hòa hết ý kiến: “Vậy thì chọn phim truyền hình đi.”
Chọn xong kịch bản, tạm thời Trịnh Hòa chưa phải bận rộn gì bèn qua một góc vắng, gọi điện cho Bạch tiên sinh.
“Bạch tiên sinh? Em là Trịnh Hòa, cám ơn ngài!”
“À.”
“Ngài không hỏi em cảm ơn gì điều gì à?”
“Thành thiếu đã nói với tôi rồi, kịch bản thế nào? Thích không?”
Trịnh Hòa nhìn đồng hồ, từ lúc chọn kịch bản đến giờ nhiều nhất mới phút, Thành thiếu đúng là năng suất.
“Kịch bản rất tốt ạ, nhưng em chưa từng làm diễn viên chính bao giờ, sợ không làm được.”
Đầu bên kia vang lên tiếng cười: “Này tôi đâu giúp được em, em cứ học hỏi người khác đi.”
“Vâng, Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế?”
“Em đoán xem.”
Trịnh Hòa gãi đầu: “Em biết ngài chán nên mới trêu chọc em, nhưng hành động này không tốt chút nào, em cúp máy đây.”
Bạch tiên sinh lại cười: “Thái độ phục vụ của em thực không tốt chút nào.”
Trịnh Hòa thực không hiểu nổi, sao mình làm gì Bạch tiên sinh cũng có thể cười được. Hay ông ấy bị vị võ lâm cao thủ nào điểm huyệt cười?
.
Xuống lầu, Trịnh Hòa tình cờ gặp Đào Tiệp. Cô lao đến ôm chầm cậu: “Anh về rồi?”
Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Cô không biết chuyện tôi quay về công ty à?”
Đào Tiệp giả vờ khúm núm: “Trịnh đại gia, ngài đức cao vọng trọng, chúng tiểu nhân sao biết được.”
Trịnh Hòa gõ trán cô: “Lại còn thế.”
Đào Tiệp mời Trịnh Hòa tới phòng nghỉ của cô, Trịnh Hòa hỏi: “Chút nữa cô không có việc à? Giờ này sao còn ở công ty?”
“Yên tâm đi, cuối tháng này tôi ế hàng, đang chờ một bộ phim truyền hình.”
“Mấy hôm không thấy mà cô càng ngày càng giỏi nhỉ, đoàn nào?”
Đào Tiệp cười ngoác miệng: “Ve mùa hạ, phim học đường, tôi đóng nữ thứ ba!”
Trịnh Hòa gật đầu: “Vị kia nhà cô vì thế mà bận bịu phải không? Nhớ cảm ơn người ta.”
Đào Tiệp dè bỉu: “Đừng nhắc đến lão nữa, lão đem tôi cho người khác rồi, mệt chết!”
“Thế vai này là sao?”
“Một ông chú hơn tuổi, không con cái, tôi nhìn giống vợ lão hồi trẻ nên cũng tốt với tôi lắm.” Đào Tiệp vừa nói vừa lôi di động ra cho Trịnh Hòa xem ảnh, “Xem này, là ông ta đấy.”
Người đàn ông trong ảnh rất béo, cũng phải hơn kg nhưng nhìn khá trẻ, cũng không tệ lắm.
“Đừng nói về tôi nữa, Trịnh Hòa, sao anh quay lại công ty?”
Trịnh Hòa cũng không định dấu: “Bạch tiên sinh giúp tôi.”
Đào Tiệp ‘đệt’ một tiếng: “Vậy công ty ắt hẳn phải cho anh vai xịn rồi. Anh giỏi lắm! Bạch tiên sinh có mấy khi làm chuyện như thế này đâu!”
Trịnh Hòa nhún vai, cậu cũng không nghĩ bị Bạch tiên sinh bao nuôi là chuyện gì tốt đẹp.
.
Đáng ra hôm nay Trịnh Hòa phải chụp shoot hình, nhưng vì mới về công ty, bên kia nói đợi đến giờ chiều. Vừa chụp được một tấm, Thành thiếu sau khi nhận được một cú điện thoại liền đuổi người: “A Hòa, cậu tan tầm đi.”
“Ơ? Tôi đã chụp xong đâu?”
“Không vội, mai chụp tiếp cũng được,” Thành thiếu chớp chớp mắt “Ngoài cửa có người đang đợi kìa.”
Trịnh Hòa cảm thấy thực đau đầu: “Được rồi.”
Chiếc Rolls-Royce chói lóa của Bạch tiên sinh đậu trước cửa công ty, Trịnh Hòa mở cửa, thầm oán: “Sao ngài tới đây?”
“Tôi tới, em vui lắm phải không?”
Trịnh Hòa thầm lầu bầu: mắt ngài sao thế không biết, cần đi khám à? Nhìn mặt tôi thế này giống vui chắc?
“Ha ha, thấy ngài khỏe mạnh, đương nhiên là vui rồi.”
Bạch tiên sinh lấy một cái hộp nhỏ ra: “Quà cho em.”
Trịnh Hòa mở ra, là một chiếc đồng hồ, tinh tế mà xa hoa: “Thực ra ngài không cần tặng em đồng hồ, quy ra thành tiền đưa em là em vui rồi.”
Có tiếng tài xế nghẹn cười.
Vẻ mặt Bạch tiên sinh vẫn cười tao nhã như cũ: “Kim cương bên trên là giả, nếu em thích tôi có thể đưa đồ thật.”
“… Mấy cara?”
Tài xế vội bịt miệng, bờ vai run rẩy, hẳn là sắp không nhịn nổi.
Bạch tiên sinh trầm tư một lát rồi nhìn Trịnh Hòa: “Tôi nghèo lắm, em chọn cái nào rẻ rẻ thôi.”
Trịnh Hòa cười rũ rượi.
Bình thường không tỏ ra hài hước không có nghĩa là không biết nói đùa nhé.