Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

chương 18: 86 – 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại tung hàng nửa đêm

.

Vừa sang năm mới đã có chuyện. Mới mùng mấy đầu năm, Trịnh Hòa đã nghe được từ Thành thiếu chuyến sang Nhật khiến Bạch tiên sinh phiền muộn, vậy nên công ty bỏ tiền cho cậu qua đó an ủi. Chuyện này thật đúng lúc, cậu cũng đang bị các cô dì chú bác tra tấn đến hấp hối. Đêm đó cậu nói với cha mẹ rằng mình phải về thành phố H.

Bà Trịnh không có phản ứng gì, ôm cháu xem phim thần thượng. Ông Trịnh thì lưu luyến, thở dài. Trịnh Hòa bị tiếng thở dài đó giáng mạnh trái tim non nớt, đang định thốt ra câu ‘Con không đi nữa’ thì thấy cha mình mở miệng bảo: “Sao đi sớm thế? Vòi nước với WC nhà mình vẫn chưa có ai sửa.”

Trịnh Hòa nghiến răng nghiến lợi: “Để con sửa xong cho bố rồi đi!”

Ông Trịnh rất vui: “Ôi, con mình đúng là ngoan ngoãn, để bố đi lấy Đống Lê cho con ăn!”

Đống Lê là đặc sản phương bắc, thịt quả màu nâu, lúc mới lấy từ tuyết ra không thể ăn, phải bỏ vào nước đợi nó tan ra. Sau khi tan, quả trở nên trong suốt, cắn vỏ rồi từ từ hút phần nước ngọt bên trong.

Cuối năm, công ty của bà Trịnh cho một thùng táo lê, trùng hợp thế nào, ông Trịnh đi công tác từ Cát Lâm cũng vác về ba thùng táo lê. Hai cụ buồn rầu nhìn bốn thùng lê, anh em bà con tới chơi đều đem biếu mới vơi được một nửa, ăn suốt hai tháng thì hết thêm được một thùng nữa. Bà Trịnh định tiếp tục chiến đấu thì ông Trịnh ôm miệng: “Nhiệt miệng, không ăn nổi nữa.”

Bà đút tiếp, ông nhất quyết không chịu mở miệng. Bà Trịnh nghĩ mãi, tới khi táo lê sắp hỏng mới nghĩ ra cách làm Đống Lê, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề.

Trịnh Hòa ăn lê, đột nhiên nghĩ rằng mình không mang gì đến Nhật Bản thì cũng không hay, nhân tiện nói: “Mẹ, con mang ít lê đi được không?”

Bà Trịnh đang mê mẩn bộ phim trên TV, khoát tay: “Lấy hết đi, khiêng cả thùng luôn.”

“Vâng.” Trịnh Hòa chụp ảnh thùng lê, gửi cho Bạch tiên sinh.

To: Bạch tiên sinh: Ăn ngon lắm, ngài muốn ăn không? o[∩_∩]o

Trịnh Hòa vui vẻ đợi tin nhắn phản hổi, nhưng mãi đến nữa đêm vẫn không có động tĩnh gì, thực thất vọng, Trịnh Hòa chôn đầu vào gối, quấn chăn khắp người rồi ngủ lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, Trịnh Hòa bị chuông báo thức gọi dậy, mở di động ra liền thấy một tin nhắn rất ngắn gọn của Bạch tiên sinh.

“Đây là khoai tây?”

Trịnh Hòa vui như mở cờ, thật giống thằng ngốc.

.

Trịnh Hòa kéo theo cả thùng lê đi sân bay, lúc làm thủ tục vận chuyển cậu mới biết lệ phí đắt như vậy, chừng quả lê thêm một ít đá mà mất hơn $, may mà có công ty trả, không thì Trịnh Hòa thực sự không muốn mang quà cáp gì hết.

Từ thành phố H đến Bắc Kinh rồi từ Tokyo thẳng đến Osaka. Trịnh Hòa vác theo bao lớn bao nhỏ từ sân bay đi ra, nhìn bầu trời mùa đông trong xanh của Nhật Bản thật sảng khoái.

Nhật Bản, đại gia Trịnh Hòa đến đây! Ha ha.

Trịnh Hòa hít một hơi thật sâu, xung quanh chỗ nào cũng toàn chữ Nhật, cậu mới chợt ngớ ra. Mình chưa hỏi địa chỉ của Bạch tiên sinh, lúc lấy điện thoại ra thì… Ơ! Điện thoại đâu?!

Trịnh Hòa tìm khắp các túi cũng không thấy, ngồi nghĩ mãi mới nhớ ra hình như lúc đi mình bỏ quên điện thoại ở ngăn tủ.

Nghĩ ngợi một lúc, cậu đành kéo thùng quay về chỗ sân bay nhờ giúp đỡ.

Cô gái trước quầy rất xinh đẹp, dáng người gợi cảm, da trắng tóc nâu và có lúm đồng tiền.

Trịnh Hòa hỏi: “You speakese?”

Cô gái nhíu mày hỏi lại: “Sorry, I don’t know, you speak English?”

Thế cô nghĩ tôi đang nói tiếng gì? Sao Thổ chắc? Trịnh Hòa cảm thấy trí thông minh của cô nàng nhất định không quá .

Cô gái ngồi trước quầy nói tiếng Anh theo giọng Osaka, Trịnh Hòa nghe không hiểu, giọng Anh của cậu mang theo khẩu âm của vùng Đông Bắc, cô ấy cũng không nghe ra, cuối cùng cô ta đành gọi bảo vệ, đưa Trịnh Hòa đi.

Ban đầu Trịnh Hòa còn tưởng hai người đưa mình đi là phiên dịch, nói một hồi mới nhận ra họ không chỉ không biết tiếng Trung, mà Tiếng Anh cũng không hiểu. Thái độ phục vụ kiểu gì không biết.

Trịnh Hòa giận đến mức định kéo hành lý rồi rời đi nhưng bảo vệ phát hiện ra ý đồ của cậu bèn ngăn lại, giật lại hành lý.

Trước kia Trịnh Hòa từng đóng thế cho người khác, nhảy từ độ cao m xuống, đến cảnh quay thứ ba, không hiểu sao nhân viên kỹ thuật lại không tăng độ dày cho đệm khiến cậu bị trật mông, dưỡng thương ba tháng mới khỏi.

Trong lúc giành giật hành lý, không biết làm sao, rõ ràng cho dù bị Bạch tiên sinh cày cấy suốt bốn giờ cũng không khiến vết thương cũ tái phát, thế mà bảo vệ mới lôi một phát liền khiến cậu đau đến run rẩy, cắn răng kệ cho bị kéo lên xe, chưa đến sở cảnh sát đã đau đến ngất xỉu.

Phía cảnh sát lục soát hết đồ của Trịnh Hòa, xác định người này không phải thành phần nguy hiểm, lúc mở cửa ra thì thấy người bị tình nghi đã hôn mê liền vội đưa đến bệnh viện.

Nhân viên bệnh viện nhìn chứng minh thư và hộ chiếu của Trịnh Hòa rồi liên hệ đến công ty cậu, Thành thiếu vừa nhận được điện thoại liền gọi cho Bạch tiên sinh báo cáo tình hình.

Giọng Bạch tiên sinh thực bình tĩnh: “Chuyện này tôi đã biết rồi.”

Thành thiếu vỗ trán, Nhật Bản là địa bàn của Bạch tiên sinh, sao ông có thể không biết chứ.

Lúc Trịnh Hòa tỉnh lại thì Bạch tiên sinh đang ngồi bên giường lẳng lặng đọc sách.

Ánh nắng dịu dàng chiếu vào khiến gương mặt của Bạch tiên sinh càng trở nên ôn hòa, bên cạnh ông là một lọ hoa bách hợp, trên cánh hoa vẫn còn vương những hạt sương sớm.

Quả là một bức tranh tuyệt mỹ. Thế nhưng, trong đầu Trịnh Hòa bây giờ là: Đm! Đống Lê của ông đây đâu? Đừng có hỏng chứ!

.

Bạch tiên sinh khép sách lại: “Em đến rồi à?”

Trịnh Hòa gật đầu ngu ngơ. Trước khi đến Nhật Bản, cậu từng tưởng tượng cảnh Bạch tiên sinh từ trên trời bay xuống khiến cậu giật nảy mình, sau đó hai người sẽ vui vẻ lên giường để thỏa nỗi tương tư suốt hai tháng. Bạn cậu là một người mẫu người Nhật Bản từng nói ‘làm’ trên tatami rất kích thích. Trịnh Hòa đã muốn được thực hành từ lâu lắm rồi.

Nhưng giờ… có phải là quá bình tĩnh không?

Nghĩ thế, Trịnh Hòa dang hai tay ra, tỏ vẻ muốn ôm: “Em đến rồi, ngài có vui không?”

Bạch tiên sinh không nói gì, điềm tĩnh ngồi.

Trịnh Hòa đành ngượng ngùng thu tay về: “Em chỉ là muốn làm ngài bất ngờ thôi, lúc đến nơi định gọi điện cho ngài nhưng lại quên di động ở nhà.”

Bạch tiên sinh đặt hai tay lên gối, tư thế có vẻ thoải mái nhưng lại tỏ ý xa cách khiến bầu không khí càng căng thẳng: “Trịnh Hòa, tôi không hiểu vì sao em lại đến Nhật Bản tìm tôi.”

Trịnh Hòa dù ngốc cũng biết Bạch tiên sinh đang giận, chợt nhận ra điều gì, cậu dịu ngoan gối lên đầu ông, hai mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn ông: “Đã hơn một tháng rồi không gặp nhau, chẳng nhẽ ngài không nhớ em?”

Bạch tiên sinh hừ một tiếng, tay trái cầm cổ cậu, dúi vào thứ giữa hai chân mình, giọng nói bình thản mà đầy vẻ uy hiếp: “Nếu em dám không nói thật, tôi sẽ đè em ra ngay ở chỗ này.”

Trịnh Hòa sợ đến ứa mồ hôi lạnh, đặc biệt là khi cậu cảm thấy nơi đó đã cứng lên, thế nên, trong một phút não phẳng, cậu đã khai thật: “Công ty trả tiền đi Nhật Bản cho em, Thành thiếu bảo em tới gặp ngài!”

Nói xong cậu chỉ muốn tự vả miệng mình.

Không ngờ Bạch tiên sinh lại nở nụ cười, xoa đầu Trịnh Hòa, rồi đứng dậy mở cửa.

Trịnh Hòa thấy ông bỏ đi, cảm giác tê dại vẫn còn vương vít, cậu than thở: “Sao không tiếp tục?”

Bạch tiên sinh lảo đảo.

.

Hôm Trịnh Hòa xuất viện, không ngờ người tới đón lại là người quen – Kiệt Tử.

Trên gương mặt trong sáng của Kiệt Tử vẫn là nụ cười phong tao như thường, hắn cười ha hả: “Lâu rồi không gặp.”

Trịnh Hòa ôm gối ôm ngồi trên giường bệnh, mặt lạnh tanh.

Kiệt Tử mặc kệ, tiếp tục lải nhải: “Cậu quên tôi rồi sao? Chúng ta từng gặp nhau chỗ nhà vườn, nhà tôi còn nói chuyện với cậu mà.”

Trịnh Hòa quay mặt một góc .

Thật ra Trịnh Hòa không phải người hẹp hòi, nhưng là gay, lại ở trong cái giới này gần năm, điều cậu không chịu nổi là có một số người rất cẩu thả trong truyện yêu đương, quan hệ. Cậu biết đây là khiết phích, nhưng cậu không đổi được.

Kiệt Tử xoa mũi: “Đừng không để ý đến tôi mà, Bạch tiên sinh bảo tôi đến đón cậu.”

Trịnh Hòa đột nhiên xoay người, mắt trợn trừng làm Kiệt Tử bị dọa cho nhảy dựng.

“Cái đệt! Anh quen Bạch tiên sinh?!… Không, hai người quả nhiên có quan hệ mờ ám!” Trịnh Hòa giống như một vại dấm cũ bị đánh đổ, toàn người đều bốc mùi ‘chua’.

Tuy cậu biết với địa vị của Bạch tiên sinh, mình không phải là tình nhân duy nhất nhưng ‘biết’ và ‘thấy’ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Tình địch gặp nhau luôn có chiến tranh nổ ra!

Kiệt Tử cố lục lại những đoạn ký ức có liên quan đến cậu ta rồi bỗng nhiên hắn cười ha hả, cười đến độ mặt đỏ bừng.

Trịnh Hòa giận tái mặt, cậu thì chỉ mong được đánh hắn ta, mà người kia thì cười nghiêng ngả. Đúng là đáng ghét!

Kiệt Tử vỗ vai Trịnh Hòa: “Cậu đúng là đáng yêu.”

Trịnh Hòa chỉ muốn đập đầu vào tường!

.

Trên xe.

Kiệt tử lải nhải giải thích cho Trịnh Hòa chuyện xảy ra đêm đó.

Trịnh Hòa làm bộ không thèm để ý nhưng tai vẫn dỏng lên nghe. Nghe đến đoạn ‘Kiệt tử và Trần Minh là vệ sĩ của Bạch tiên sinh’ thì bất ngờ hỏi: “Anh? Làm vệ sĩ được sao?”

Kiệt tử lột áo ra, nhìn bề ngoài hắn có vẻ gầy yếu nhưng sự thật là cơ bắp đầy mình. Trịnh Hòa rất bất ngờ.

Kiệt Tử liếc mắt đưa tình, khẽ nâng ngón út lên: “Anh~ Chúng ta làm một phát?”

Trịnh Hòa cảm thấy ruột gan trào lên như muốn nôn ra, cậu đã hiểu cảm giác bị tức chết mà trong sách vẫn miêu tả.

Kiệt Tử làm bộ suy tư rồi cười rạng rỡ: “Mà quên mất không nói cho cậu, đêm đó thực ra là cậu thấy hình xăm của tôi!”

Trịnh Hòa nhớ lại, đêm đó cậu chỉ nhìn thấy được lưng của người phía trên… người phía trên…

“Anh là top?”

Kiệt tử sung sướng gật đầu: “Ừ.”

Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy đau thương. Trần Minh ghép đôi với người thế này đúng là hủy cả cuộc đời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio