.
Trịnh Hòa được đưa tới một căn nhà mang đậm phong cách Nhật Bản, đẩy cửa ra, Bạch tiên sinh đã ngồi đó.
Trịnh Hòa rất vui. Cậu lao đến ôm lấy ông, hoàn toàn quên vụ căng thẳng lúc hai người gặp nhau ở bệnh viện.
Bạch tiên sinh cũng ôm lại cậu, ra hiệu cho Kiệt tử rời đi, Kiệt tử gật đầu, đóng cửa đi thẳng.
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa dính lấy ông không buông tay.
Bàn tay của Bạch tiên sinh rờ lưng cậu, lần xuống vuốt ve phần mông.
Trịnh Hòa đỏ mặt, khẽ rên một tiếng đầy thoải mái, một tháng rồi không gặp nhau, cậu còn muốn nhiều nữa. Thế nhưng Bạch tiên sinh rụt tay lại, ôm Trịnh Hòa ngã xuống tấm tatami.
Trịnh Hòa nằm sấp trong lòng ông, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế? Em không sao mà.”
Bạch tiên sinh thở dài: “Mệt mỏi,” dừng một hồi, ông mới nói, “Em còn oán tôi không?”
Trịnh Hòa kỳ quái:“Oán gì?”
“Bệnh viện.”
“À,” Trịnh Hòa cố đoán được một chút suy nghĩ trong lòng Bạch tiên sinh, “Chuyện đó là em sai, em không nên đến đây khi chưa gọi điện cho ngài, sao có thể oán chứ, ngài đừng nghĩ nhiều.” nói rồi hôn lên cằm Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh mỉm cười, vẻ ngoài cứng rắn bị sự săn sóc của cậu hòa tan, ông nhẹ nhàng xoay người, xiết cậu vào lòng. Đợi một hồi vẫn không thấy ông làm gì tiếp, Trịnh Hòa khẽ vuốt tóc mái ông mới phát hiện Bạch tiên sinh đang ngủ.
Trịnh Hòa nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của người đàn ông, chợt thấy xót xa, cậu nhẹ nhàng vuốt qua nếp nhăn nơi khóe mắt ông, nghĩ bụng đây phải chăng là đau lòng?
.
Trịnh Hòa ngủ an lành trong lòng Bạch tiên sinh cả chiều, đến khi trăng lên mới tỉnh.
Có lẽ do gần đây quá mệt mỏi, cậu phát hiện mình chảy nước miếng, hơn nữa còn dính hết vào áo sơ mi của ông. Sắc mặt cậu từ hồng rồi chuyển sang trắng bệch, tim đập thình thịch thình thịch.
OMG! Chết mất thôi!
Bạch tiên sinh hình như chưa tỉnh, bàn tay vô thức rờ qua rờ lại trong lòng mình. Trịnh Hòa sợ ông phát hiện ra nước miệng, vội vàng chen tay mình vào tay Bạch tiên sinh.
Cảm giác là lạ, Bạch tiên sinh chậm rãi mở mắt.
“Em sao thế?” – Ông hỏi.
Trịnh Hòa mải nhìn vệt nước dãi, mấy giây sau mới đáp: “Dạ?”
Bạch tiên sinh chạm tay vào má Trịnh Hòa: “Sao mặt đỏ vậy?”
Trịnh Hòa cười gượng, đó là do cậu đang lo lắng.
“Ngài… sao ngài không ngủ tiếp đi?”
Bạch tiên sinh nhắm mắt lại, Trịnh Hòa vội vàng xoay người lấy khăn mặt, Bạch tiên sinh lại mở mắt ra nói: “Không được, tôi hết mệt rồi.”
Cánh tay đang cầm khăn của Trịnh Hòa khựng lại.
Bạch tiên sinh cười nghiền ngẫm hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Trịnh Hòa nhắm mắt, quay đầu đi, mặt mũi đỏ bừng.
Bạch tiên sinh rút khăn mặt khỏi tay Trịnh Hòa, giọng trêu tức: “Bảo bối, em thực đáng yêu.”
Tỉnh rồi thì phải nói chứ! Thấy tôi rối rắm vui lắm sao?
Trịnh Hòa gào rú trong lòng.
.
Đang ở Osaka, Trịnh Hòa muốn được đi thưởng thức hết các món ngon, nhưng Bạch tiên sinh mượn cớ bị thương, không cho cậu ra ngoài.
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa vác gương mặt đưa đám đi theo sau Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh một tay cầm điều khiển chuyển kênh, tay kia ôm eo Trịnh Hòa: “Chuyện gì?”
“Em muốn ra ngoài.” Trịnh Hòa cầu xin.
Bàn tay của người đàn ông vỗ lên mông Trịnh Hòa, cách quần bò vẫn có thể nghe được tiếng ‘bộp’ vang lên, mặt cậu đỏ bừng, trong lòng thì ngứa.
Bạch tiên sinh cười lạnh:“Không đau à?”
“Đau,” Trịnh Hòa buông tay, “Nhưng chẳng mấy khi đến Nhật Bản, em muốn ăn đặc sản. Trước giờ em đã được đi du lịch bao giờ đâu.”
Bạch tiên sinh mở ngăn tủ, lấy một cái hộp ra, ném cho Trịnh Hòa: “ Đặc sản đấy, ăn đi.”
Trịnh Hòa hớn hở mở hộp, còn tưởng là sushi hay gì gì đó, ai ngờ lại là ngô!
Đệt!
Bạch tiên sinh, ngài troll à!
Trịnh Hòa ai oán nhìn ông, cầm bắp ngô lên gặm một miếng.
Ngon thật.
Bạch tiên sinh nhìn người phía sau qua màn hình ti vi to tổ chảng – Trịnh Hòa đang hào hứng gặm ngô.
Miệng Bạch tiên sinh khẽ nhếch.
.
Đêm ở Osaka rất náo nhiệt, xe cộ tấp nập, đèn đóm sáng rực.
Trịnh Hòa nhìn người đi đường qua tấm kính xe, thành kiến về Nhật Bản trong lòng cậu giảm bớt một ít. Tuy Trung Quốc và Nhật Bản không ưa nhau nhưng không thể phủ nhận khoảnh khắc yên bình, hạnh phúc này.
“Bạch tiên sinh, lát nữa chúng ta ăn gì?” Trịnh Hòa hào hứng hỏi.
Bạch tiên sinh bóp chặt gương mặt Trịnh Hòa, nhéo một chút, thân mật nói: “Sao em không lớn được vậy, được ăn ngon là vui như Tết.”
“He he.” Trịnh Hòa ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên.
Bạch tiên sinh nhìn về phía ngã tư, hỏi: “Tôi chỉ biết ở Osaka có ngô, khoai lang, những thứ khác không rõ lắm, em muốn ăn gì?”
“Sao toàn đồ chay thế?”
“Bởi vì cha tôi tin Phật, thích thanh đạm.”
“Ồ.” Trịnh Hòa gật đầu, dùng cái đầu không quá thông minh của mình nghĩ, bỗng nhiên chợt lóe ra một ý, “Em ăn đắt chút được không?”
“Đắt thế nào?” Bạch tiên sinh nghiêng đầu, cười nói, “Chẳng nhẽ là kim cương trong đồng hồ?”
Trịnh Hòa nhớ tới chuyện xảy ra lúc Bạch tiên sinh đi đón mình, biết ông lại trêu mình, cậu cũng mặt dày nói tiếp: “Em không ăn kim cương đâu, cứng lắm! Em muốn ăn tôm hùm!”
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa, không kìm lòng được mà ôm cậu vào lòng: “Tôi thấy em giống tôm hùm, cứ dụ dỗ tôi ăn vào bụng thôi!”
.
Trịnh Hòa được Bạch tiên sinh vỗ cho béo mượt, tăng những kg, giờ cậu đang buồn bã soi gương.
Bạch tiên sinh từ nhà chính về, mở cửa liền thấy Trịnh Hòa lột nửa người, cái quần rộng thùng thình cũng trễ xuống, lộ ra nửa cái mông. Ông cau mày, ngăn vệ sĩ theo sau lại, một mình đi vào phòng.
“Ngài về rồi à?” Trịnh Hòa cúi xuống nhéo thịt mỡ ở thắt lưng.
Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa, cơ thể ông như bọc lấy cả người cậu: “Sao không mặc quần áo?”
“Em đang soi gương mà, đúng rồi, trên bàn có cơm tối đó.”
“Có người đến à?”
“Không, em làm.”
Bạch tiên sinh rất ngạc nhiên: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn hả?”
“Đâu ra, em phải đi mua đấy.”
“Em tìm được cửa hàng à?” Bạch tiên sinh càng ngạc nhiên.
Trịnh Hòa tự đắc: “Em là ai cơ chứ!”
Bạch tiên sinh cố nhịn cười: “Ừm, khả năng sinh tồn cao thế này, quẳng ra ngoài nhất định biết tìm đường về.”
Trịnh Hòa rất vui, cậu không nhận ra rằng Bạch tiên sinh đang trêu mình, cứ tưởng là được khen.