.
Cuối cùng chị Phương cũng mềm lòng, đồng ý giúp Trịnh Hòa thêm lần nữa. Để tránh bốn người trong phòng nghĩ nhiều, chị nói: “Chị xuống trước, phút sau cậu hẵng xuống.”
Trịnh Hòa gật đầu, nhìn chằm chằm vào di động chờ đợi. Không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Đào Tiệp: “Alô, Đào Tiệp, có chuyện gì?”
“Trịnh Hòa, đã có người bao chưa? Bên tôi đang có mấy người không tồi, đến không? Vẫn chỗ lần trước.”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt: “Tôi đang ở ngay BEACHER đây.”
“Tiện quá, anh qua đây đi!”
“Đợt chút!” Trịnh Hòa vội hỏi: “Bạch tiên sinh có đó không?”
Phía kia có tiếng Đào Tiệp hỏi gì đó, sau đấy cô ấy nói: “Chút nữa ông ấy đến. Anh phải hiểu, chuyện này trong giới của chúng tôi là bình thường, anh đừng để ý, gặp nhau vẫn là bạn bè.”
Trịnh Hòa cúp máy, sợ nấn ná thêm chút nữa sẽ đụng Bạch tiên sinh ở thang máy nên cậu vội vã bấm nút.
Thang máy dần dần xuống tới số , sau đó cửa mở ra.
Trịnh Hòa thực sự rất khiếp sợ khi thấy Bạch tiên sinh đang đứng nghe điện thoại ở bên trong.
Biết thế hôm nay ra đường phải xem lịch!
.
Khi Trịnh Hòa đang nghĩ có nên vào thang máy không thì Bạch tiên sinh đã cúp điện thoại, cười nói: “Trịnh Hòa, cậu đến rồi.”
Trịnh Hòa cười giả tạo: “Lại được gặp Bạch tiên sinh.”
Bạch tiên sinh đưa tay kéo Trịnh Hòa vào trong, tỏ ra thân mật theo kiểu rất đương nhiên: “Hẳn rồi, BEACHER là của tôi.”
Không biết trong lòng Trinh Hòa nghĩ gì, nhưng cậu cố gắng dấu vẻ khó chịu đi, cười gượng hai tiếng: “Ha ha.”
Cả hai không nói gì nữa, Trịnh Hòa bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu bèn gặp ngay ánh mắt của Bạch tiên sinh dịu dàng, tràn đầy tình yêu.
Trịnh Hòa bối rối dời tầm mắt, Bạch tiên sinh lại ôm lấy mặt cậu, ép cậu nhìn vào mình, hôn lên trán Trịnh Hòa.
Giờ thì cậu đã biết vì sao mình lại cảm thấy buồn bã khi biết ‘Bạch tiên sinh không vừa ý mình’. Ngài ấy giống như ma túy, hút vào khiến người ta mê mẩn, dứt ra lại khốn khổ dằn vặt.
.
Bạch tiên sinh chậm rãi hôn từ trán, đến môi, rồi mũi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua chóp mũi, nói: “Bảo bối, hôm đó em chạy đi nhanh quá….”
Trịnh Hòa cố gắng che dấu cảm giác bối rối, không ngừng nhắc mình, người này không thể trêu vào.
“Chẳng phải vì đèn đỏ sắp hết sao, em sợ chậm trễ chuyện của ngài.” Trịnh Hòa ngửa đầu, đón lấy nụ hôn của ông, ngoan ngoãn để đầu lưỡi đối phương xâm chiếm khoang miệng mình.
Bạch tiên sinh ôm lấy eo cậu, nói: “Có chuyện gì mà quan trọng hơn em chứ?”
“Ha ha, có chứ, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn em.” Trịnh Hòa nửa thật nửa giả nói.
“Nói linh tinh.” Bàn tay Bạch tiên sinh vội vã luồn vào áo cậu.
Trịnh Hòa ngăn lại, nói: “Trong thang máy có camera.”
“Không sao.” Bạch tiên sinh vùi đầu vào cổ Trịnh Hòa, nhẹ nhàng hôn, nóng bỏng và ẩm ướt. Trịnh Hòa cảm thấy gượng gạo, đang định từ chối thì Bạch tiên sinh lại buông cậu ra.
‘Ting–’ cửa thang máy mở.
Bạch tiên sinh bước ra, Trịnh Hòa ấn phím tầng , cậu còn muốn quay lại chỗ chị Phương mà.
Bạch tiên sinh lấy thẻ phòng, thấy Trịnh Hòa vẫn đứng trong thang máy, không hiểu ra sao: “Bảo bối?”
Trịnh Hòa cười tủm tỉm: “Sao cơ?”
“Em đi ra đi.” Giọng nói khó giữ nổi điều gì đó vội vàng.
Trịnh Hòa chỉ lên trên: “Tôi phải lên trên, Bạch tiên sinh, ngài cũng nhanh lên đi, đừng để họ chờ.”
Bạch tiên sinh định kéo cậu lại, nhưng cánh cửa thang máy đã đóng lại, ông vẫn chậm mất một nhịp.
.
Trịnh Hòa soi lên lớp thủy tinh trên hành lang, lấy khăn tay cọ sạch những dấu vết Bạch tiên sinh để lại đến khi da mình đỏ rát, càng nhìn lòng cậu lại càng khó chịu.
Tự nhéo mình.
Người đó đúng là tuyệt vời. Chỉ cần Trịnh Hòa nhớ tới cái đêm hai người quấn lấy nhau, máu trong cậu lại sôi trào. Khụ khụ, Bạch tiên sinh quả là con lai, không tệ. Tiếc thật!
Trịnh Hòa nhìn về phía thang máy, không biết có nên xuống tầng dưới, hưởng thụ sự mê đắm của ma túy không…
Thôi, mạng sống cần được trân trọng.
Khi về lại phòng V.I.P, bên trong đã trình diễn những màn à không, +. Bởi vì tổng giám đốc Bao đã lôi “đồ chơi” từ trong túi ra. Trịnh Hòa nhìn mà há hốc mồm. Quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Chị Phương kéo Trịnh Hòa rời đi: “Chúng tôi đi trước, mọi người cứ vui vẻ nhé, hóa đơn cứ tính cho tôi.”
“Đợi chút!” Quản lý Vương đứng lên, chỉ Trịnh Hòa hỏi: “Cậu tên gì?”
“Trịnh Hòa.” Cậu đáp.
“À, tôi là Vương Kiệt.” Vương Kiệt ném cho cậu một tấm danh thiếp.
Trịnh Hòa nhìn danh thiếp, hai mắt tỏa sáng: “Ngài muốn bao dưỡng tôi?”
Vương Kiệt nhấp một ngụm rượu, gằn từng chữ: “Mơ tưởng!”
Trong nháy mắt, Trịnh Hòa thực lòng muốn giống như Tiểu Lý Phi Đao, dùng tấm danh thiếp này phi thẳng vào cổ Vương Kiệt. CMN!
.
Trịnh Hòa chụp ảnh cho Giáng sinh, tình cờ gặp Đào Tiệp – nay cũng đã có chút nổi tiếng – trong phòng hóa trang.
“Trịnh Hòa!” Đào Tiệp chào từ đằng xa.
Trịnh Hòa ngồi xuống bên cạnh, A Long – trợ lý của cậu, cũng nhanh chóng ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
“Thế nào?” Đào Tiệp đẩy đẩy cậu.
“Thế nào là thế nào?” Trịnh Hòa gượng gạo.
“Ai dô, anh biết tôi hỏi gì mà!” Đào Tiệp vỗ vai Trịnh Hòa: “Chẳng phải chị Phương giúp anh tìm người sao? Thế nào rồi?”
Trịnh Hòa buông tay: “Cô đừng hỏi nữa… Đúng rồi! Đào Tiệp, cô nhìn tôi này!”
“Ừ!” Đào Tiệp trợn tròn mắt “Tôi vẫn đang nhìn anh chăm chú!”
“Tôi xấu lắm sao?”
“Hả?” Đào Tiệp còn tưởng mình nghe lầm, “Sao?”
“Tôi xấu lắm sao?”
Đào Tiệp không muốn trả lời vấn đề ngớ ngẩn này, thế nên, im lặng là vàng.
Thực ra thì, Trịnh Hòa không xấu, cũng không đẹp, cậu có một khuôn mặt rất thần kỳ, khả năng đặc biệt của nó là: chìm giữa đám đông.