Ờ, sau vụ biển đông, tinh thần xuống chút, sau đó là quên luôn đến giờ:v
.
Lại một tuần nữa trôi qua, sắp đến ngày Trịnh Hòa bị sa thải, cậu cũng từ bỏ cái ý định khủng bố tìm người bao nuôi. Giờ nghĩ lại cậu mới thấy kỳ quái, sao mình có thể nghĩ chuyện đó là bình thường, thậm chí lên giường với Bạch tiên sinh.
Chuyện giấy tờ đã xong xuôi, giờ Trịnh Hòa chỉ cần tự mình cuốn gói là xong. Công việc mới đã tìm được, chị Phương giới thiệu cho cậu – nhân viên trang điểm cho một ảnh viện khá cao cấp. Trịnh Hòa có bằng trang điểm, sau này nhờ vào nghề diễn nên học thêm được một số bí quyết.
Cậu rảnh rỗi nằm ườn trên ghế chơi game, còn ngày nữa là sự nghiệp diễn viên của cậu sẽ chấm dứt.
Mấy hôm nay cậu không đi bar, tâm trạng rối bời. Mỗi khi đầu óc rảnh rỗi nhớ tới Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa lại thấy lòng mình lạnh lẽo. Cậu mặc quần áo, lần đầu tiên cho phép mình tan tầm lúc h chiều.
Rảo bước trên đường, Trịnh Hòa nhìn những tấm poster của các ngôi sao treo ở các ngã tư, khẽ thở dài. Năm đó cậu đã từng ôm mộng, từng tự nhủ: một ngày nào đó, ảnh của mình cũng sẽ được treo ở đây!
Tám năm sau, cậu dụi điếu thuốc bên miệng, thì thào: “Chỉ là mơ hão thôi, tỉnh lại đi.”
.
Trịnh Hòa xách túi to túi nhỏ ra khỏi siêu thị, chợt thấy trước mặt là Bạch tiên sinh đang đứng nói chuyện với mấy ông giày da bóng loáng. Nhìn cái biển BEACHER sáng lòe lòe phía đối diện, cậu thật chẳng hiểu nổi sao mình lại đến chỗ này mua đồ.
Tầm mắt của Bạch tiên sinh quay sang, cậu nhận ra ông đang nhìn mình, mỉm cười gật đầu. Thực ra thì cậu có chút lưu luyến “tài nghệ trên giường” của Bạch tiên sinh, nhưng ngoài cái đó ra, cậu chẳng còn chút tơ tưởng với ông. Thế nhưng vẫn phải lịch sự chứ, cậu không dám gây hấn với kiểu người như thế.
Trịnh Hòa đang định bắt xe, không ngờ Bạch tiên sinh lại bỏ đám người kia, đón lấy mấy túi cậu cầm trên tay: “Đi theo tôi.”
“Tôi muốn về nhà…”
Bạch tiên sinh quay lại, vò đầu Trịnh Hòa, cười nói: “Chiều thứ lại muốn về nhà? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là diễn viên mà?”
Trịnh Hòa thầm oán: Ông đây sắp hết đời diễn rồi!
“Ai mà chẳng cần thư giãn, phải không?”
Bạch tiên sinh gật đầu: “Được, tôi đưa cậu về nhà.”
Trịnh Hòa không muốn ông đưa mình về, nhưng chẳng viện được lý do nào ra trò đành thỏa hiệp: “Vậy được.”
Lên xe, đồ ăn bị ném ở ghế sau, Bạch tiên sinh thắt dây an toàn cho cậu. Trong một thoáng, cậu ngỡ ông muốn hôn mình, may là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xe nổ máy, Trịnh Hòa nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm giác không đúng, cậu chưa từng nói cho Bạch tiên sinh địa chỉ nhà mình mà!
“Bạch tiên sinh!… ” Trịnh Hòa định hỏi rồi lại thôi.
“Ơi? Sao?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Không có gì.”
Việc đã đến nước này, tránh trời không khỏi nắng. Bạch tiên sinh là người cậu không dám đắc tội, ông ta muốn thế nào thì đành kệ, dù sao cũng không thiệt, về sau không gặp nhau nữa là xong.
.
Trịnh Hòa hút thuốc. Bên người cậu là Bạch tiên sinh đang ngủ say.
Cậu nhìn giờ trên màn hình di động. :. Chỉ mới rạng đông. Hai người vần nhau từ giờ chiều đến giờ đêm. Trịnh Hòa ngủ một mạch đến khi bừng tỉnh rồi không ngủ lại được nữa.
Tâm tình của cậu lần này khác hẳn lần trước. Lần đầu tiên chỉ lo lấy lòng ông ấy, không dám làm gì nhiều, lần này lại muốn cả hai đều được hưởng thụ. Trịnh Hòa vuốt vuốt chóp mũi của Bạch tiên sinh.
Đúng là đáng tiếc.
Nếu người nọ không phải Bạch tiên sinh, chỉ là một người bình thường, cho dù không có việc làm, Trịnh Hòa cũng sẽ tính đến chuyện lâu dài. Trường hợp tốt nhất thì hai người sẽ yêu nhau rồi ra nước ngoài kết hôn, bên nhau cả đời.
Trịnh Hòa chợt ho sặc sụa.
Bạch tiên sinh mở mắt, vỗ lưng cho Trịnh Hòa. Cậu nằm xuống, rúc vào lòng ông, môi chạm tới hạt màu hồng trước ngực, hôn hôn, cười nói: “Một lần nữa nhé? Anh, được chứ?”
Bạch tiên sinh xốc chăn lên, gương mặt ấy khiến cậu mê muội “Nhóc hư.”
.
Khi Trịnh Hòa mở mắt, Bạch tiên sinh đã tỉnh lại. Ông nhìn trần nhà, không biết nghĩ gì.
Trịnh Hòa bò lên ngực ông, nghe tiếng tim đập đều đều, cảm thấy mệt rã rời.
Bàn tay ông vuốt ve đầu cậu, Trịnh Hòa hỏi: “Có thuốc lá không? Cho em một điếu.”
Bạch tiên sinh hôn má cậu nói: “Đã nói là điếu cuối, em lại muốn điếu nữa là sao?”
Trịnh Hòa hiểu ý ông, không dám nói nữa.
Hai người nằm trên giường cả buổi, mãi khi Trịnh Hòa nói ‘chút nữa em có việc’, Bạch tiên sinh mới cho cậu xuống giường.
Thay quần áo xong, Trịnh Hòa quay lại nhìn, Bạch tiên sinh đang nằm xấp nghịch điện thoại, mảnh chăn trắng ngà che nửa người dưới, tấm lưng săn chắc lộ ra, giờ cậu mới biết ông có một hình xăm dán phía vai trái.
Nhớ tới mấy lời đồn về thân phận của ông, cậu không dám mở miệng hỏi.
Lúc cùng đi ăn sáng, Bạch tiên sinh hỏi: “Có muốn ăn mỳ cay Thành Đô không?”
Trịnh Hòa không hiểu: “Khách sạn có bữa sáng mà?”
Bạch tiên sinh cười không ngừng.
Trịnh Hòa hiểu ra là ông đang trêu mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Bạch tiên sinh muốn đưa cậu tới công ty, Trịnh Hòa đồng ý. Lúc đến nơi, ông lại muốn cùng cậu đi vào, Trịnh Hòa không hiểu.
“Ngài vào làm gì ? Gặp bạn đẹp trai nào à?”
“Em nghĩ gì thế ?…Lúc đó, chẳng phải vì lý do này em mới tiếp cận tôi sao? Tôi đồng ý.” Bạch tiên sinh đeo kính đen lên.
Cậu sực hiểu. Đúng là buồn cười, khi mình cần thì không thấy, lúc mình bỏ thì ông lại xuất hiện.
Trịnh Hòa đóng sầm cửa xe lại, xua tay: “Không cần, ngài đi đi.”
Bạch tiên sinh mở cửa xe, sắc mặt sầm xuống: “Em đã có người?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Không phải, tôi không cần ngài.”
“Cái gì mà không cần?”
Trịnh Hòa thấy ông tức giận, vội giải thích: “Không phải không cần, là không phiền ông ra tay nữa.”
“Thật chứ?”
Cậu gật đầu: “Vâng. Ngài yên tâm đi.”
“Vậy được rồi.” Bạch tiên sinh đưa một tấm danh thiếp cho cậu: “Đây là số điện thoại của tôi.”
“Vâng.”
Trịnh Hòa đợi một lúc, thấy Bạch tiên sinh vẫn nhìn mình bèn lại gần hôn ông: “Được rồi, ngài đi làm đi.”
Bạch tiên sinh đáp lại nụ hôn rồi rời đi.
Trịnh Hòa cầm tấm danh thiếp, lưu luyến mãi mới ném vào thùng rác.
Cứ thế đi, không hẹn gặp lại.
.
Chị Phương nhìn cậu một vòng, Trịnh Hòa bỏ cuốn tạp chí đang xem xuống hỏi: “Chị sao thế?”
Chị Phương châm chọc: “Nếu không phải làm việc với nhau đã hai năm, đúng là không đoán được cậu là diễn viên. Nhìn này!” Chị chỉ vào đôi tất bảy sắc cầu vồng của cậu, “Khiếu thẩm mỹ này đúng là siêu thực, ngoài cậu ra chẳng ai dám đi.”
“Thời trang chẳng phải là do người mặc mà nên sao?”
“Đấy là người ta. Nếu cậu có bụng tám mũi, mặt mũi sáng láng tôi đã đệ đơn lên cấp trên cho gia hạn hợp đồng!”
Trịnh Hòa quay mặt đi không nói.
“Này? Sao không nói gì nha, lúc trước chẳng phải để được ở lại công ty chuyện gì cũng dám làm sao?”
Trịnh Hòa khép quyến tạp chí lại, thở dài: “Thế mới nói em đã hiểu ra, qua sinh nhật năm nay em tròn rồi, phải thay đổi thôi.”
Chị Phương vỗ vai cậu: “Cậu hiểu ra được thì tốt. Lần đầu tiên gặp nhau tôi đã biết cậu không hợp làm diễn viên.”
“Vì sao?” Đây là lần đầu tiên cậu nghe người khác nói thế.
“Cậu thẳng quá, không phân biệt được đâu là diễn, đâu là thật.”