.
Ratings của Xuân Kiếp cao khiến cho độ nổi tiếng của Trịnh Hòa cũng tăng lên.
Ngày chiếu đầu tiên, nhân vật được cộng đồng mạng yêu thích nhất là Trần Băng Nhiễm, Trịnh Hòa đứng thứ . Nhưng đến tập , diễn biến lên đến cao trào, vai diễn Thừa Dương cũng chứng tỏ được sức nặng của mình, Trịnh Hòa đẩy Trần Băng Nhiễm xuống vị trí thứ với phiếu sít sao.
Cứ thế này, chắc chắn Trịnh Hòa sẽ có được nhóm fan đầu tiên.
Đạo diễn Vương đem tin vui này nói thẳng cho bên Bạch tiên sinh, quên luôn Trịnh Hòa.
Bạch tiên sinh đang dưỡng bệnh nên công việc của ông đều được chuyển giao cho Tang Bắc và phòng thư ký, điện thoại của đạo diễn Vương cũng được đóng gói thành tài liệu, một tuần sau mới được Tang Bắc đưa đến Đức Viên. Đã qua gần ngày, đến khi Trịnh Hòa biết độ yêu thích của mình đứng đầu trong Xuân Kiếp thì chỉ còn tập nữa là hết phim.
Trịnh Hòa lên mạng, mở trang web của Xuân Kiếp ra, một tấm poster to đùng nhảy tới trước mặt, hình avatar lớn nhất là mặt cậu.
Nhân vật Thừa Dương trong Xuân Kiếp có gương mặt tuấn tú, đúng chất công tử, đồ diễn đều là những bộ Đường trang được may thủ công, tuy gương mặt không quá đẹp nhưng hơn ở khí chất tao nhã, dịu dàng.
Bạch tiên sinh click chuột vào tấm áp phích của Trịnh Hòa, tấm đầu tiên là Trịnh Hòa khẽ cúi đầu, nhẹ thổi chén trà trên tay, kẽ nắng lọt qua khung cửa giấy khép hờ, bên cạnh bàn đặt một lư hương đang tỏa khói.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Hòa thấy được hiệu quả của áp phích, cậu hưng phấn chỉ vào lư hương, nói: “Ông xem này, lúc em chụp không đốt hương, người ta PTS phải không? Giống thật đấy!”
Bạch tiên sinh không nói gì, lật sang trang tiếp theo.
Tấm này được chụp trong khuê phòng của Lưu Tử Yên, Trịnh Hòa ngồi trên ghế, bàn tay vô thức nắm lấy tay Lưu Tử Yên bên giường, ảnh chỉ chụp phía lưng hai người, để người xem tự tưởng tượng tâm tư và tình cảm của nhân vật.
Bạch tiên sinh bỗng thấy Trịnh Hòa diễn khá tốt.
Trong lòng Trịnh Hòa vẫn nhớ mong cái ngôi thứ nhất của mình nên thấy Bạch tiên sinh có vẻ không muốn xem poster nữa liền chen tay vào cầm lấy chuột, bấm vào trang đầu, tìm được bảng xếp hạng. Đã nhiều ngày trôi qua, vị trí của cậu tuột xuống thứ ba, kém vị trí số – Trần Băng Nhiễm, những phiếu.
Trịnh Hòa cảm thấy rất ngạc nhiên, không phải buồn bực mà là vui sướng, một diễn viên lần đầu được lộ mặt như cậu mà so sánh được với những người già dặn kinh nghiệm khác, đúng là kỳ tích!
“Em xếp thứ ba này! Bạch tiên sinh, ngài nhìn này!”
Bạch tiên sinh ‘ừm’ một tiếng bâng quơ, bỗng dưng ông nói: “Bảo bối, em mở Xuân Kiếp đi, cho tôi xem.”
.
Trịnh Hòa chưa từng xem Xuân Kiếp sau khi được cắt nối biên tập, hơn nữa mai Oan gia ngõ hẹp mới bắt đầu quay, vậy nên, cậu quyết định xem cùng Bạch tiên sinh, tiện thể tìm lại cảm giác.
Linh cảm diễn của Trịnh Hòa rất yếu, dù sao cậu cũng không được học chính quy, sau khi vào công ty, được đào tạo qua loa tháng thì tốt nghiệp. Điểm nổi bật duy nhất của cậu là có thể hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật. Tuy nhiên, phải mất rất nhiều thời gian cậu mới làm được điều đó, vậy nên, mãi lúc giai đoạn cuối của Xuân Kiếp cậu mới bùng nổ, khiến người ta phải lóa mắt.
Ở Xuân Kiếp cậu có thể làm thế, bởi nó là phim truyền hình, dài những hơn tập. Nhưng Oan gia ngõ hẹp thì không, cậu chỉ có thời lượng hơn phút, chưa kể cắt đầu cắt đuôi. Nhân vật của Trịnh Hòa chỉ xuất hiện chưa đến nửa tiếng, phải làm sao để khán giả có thể ấn tượng với vai diễn này? Đó là điều khiến cậu lo lắng.
Trịnh Hòa lấy CD của Xuân Kiếp từ bên công ty, cậu hồi hộp đến độ mồ hôi ướt đẫm tay.
“Căng thẳng lắm sao?” Bạch tiên sinh hỏi nhỏ.
Trịnh Hòa nói: “Hơi hơi, lần đầu xem vai chính của mình, ông nói xem, em có diễn tốt không? Em sợ lắm, mỗi lần đạo diễn hô NG, em đều lo nhỡ đâu quay lại vẫn thế thì biết làm sao…”
Bạch tiên sinh an ủi Trịnh Hòa: “Đừng lo, em vừa xem bảng xếp hạng được yêu thích mà, có người thích em, nghĩa là em diễn tốt.”
Trịnh Hòa hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi.”
Trong CD không chiếu dạo đầu và kết thúc mà đi thẳng vào nội dung phim.
Lưu Tử Yên nằm dưới tán hoa, đuôi tóc quét lên nền đất. Một đôi hài xuất hiện, Thừa Dương chậm rãi đi đến bên cô.
Anh nhẹ nhàng phủi vết bụi trên bím tóc Tử Yên, đặt nhẹ nhàng lên ghế đá. Bỗng nhiên, mí mắt cô giần giật, đôi mắt hé mở, nhìn thấy thắt lưng Thừa Dương, cô trộm cười rồi lại khẽ nhắm mắt lại.
…
Trịnh Hòa không ngờ lúc quay xong lại đem tới hiệu quả như thế. Cậu nhìn cảnh này, không nói được câu nào.
Lúc mới vào công ty, có một tiền bối nói: diễn và xem phim là hai việc khác nhau.
Đúng là khác thật. Đến giờ Trịnh Hòa mới tin.
.
So với đạo diễn Vương, đạo diễn Hà biết đưa đẩy hơn nhiều. Tuy rằng ông cũng không thích người đi cửa sau như Trịnh Hòa nhưng đêm trước khi khởi quay, ông vẫn ghi lại những chi tiết thay đổi trong kịch bản và miêu tả tâm lý nhân vật để đưa cho cậu.
Thành thiếu cười, đưa thuốc lá qua cho ông, đạo diễn Hà cấm một điếu, nhét vào túi rồi quay đi.
“Sao đạo diễn Hà lại đưa cái này qua?” Trịnh Hòa không hiểu.
Thành thiếu cầm kịch bản, vừa xem sơ qua nội dung vừa nói: “Hồi trước, lúc cậu quay phim, họ đưa cho cậu bản thảo cuối cùng hay là bản như thế này?”
“Đương nhiên là bản thảo cuối cùng, ai cũng thế mà.”
Thành thiếu đặt bản thảo lên bàn, nói: “Vậy nên, lúc diễn, các diễn viên mới bị NG. Không phải do họ kém mà là vì họ không nắm bắt được nội dung cần truyền tải của cảnh quay. Theo như kinh nghiệm của tôi, đại đa số biên kịch lúc viết sẽ làm một phần miêu tả tâm lý nhân vật riêng, lúc hoàn thành kịch bản, họ cũng sẽ lồng ghép một phần vào nó, vậy nên,” Thành thiếu nhả khói thuốc, “bản miêu tả tâm lý nhân vật sẽ bị bỏ qua. Biên kịch có một phần, đạo diễn có lẽ cũng sẽ có một phần nhưng diễn viên chắc chắn không có. Đạo diễn cho rằng kịch bản đã bao hàm miêu tả tâm lý nên không đưa, nếu diễn viên muốn, chỉ có cách xách mặt dày đi xin.”
Trịnh Hòa chạy chân nhiều năm như vậy, từ kê bàn ghế đến trợ lý biên tập đều đã làm nhưng chưa từng tiếp xúc với công việc viết kịch bản.
“Thế vì sao đạo diễn lại cố ý cho tôi phần kịch bản này…”
Thành thiếu tỏ vẻ khinh bỉ: “Cậu nghĩ cậu là ai chắc, tôi phải đi hỏi đấy, xem nhanh đi còn nắm bắt linh cảm, h khởi quay rồi.”
Trịnh Hòa đỏ mặt, gãi gãi đầu nói: “Cám ơn anh.”
.
Ký hợp đồng với công ty đã năm, lần đầu tiên cậu nhận được một lời mời quảng cáo của một công ty – thuốc nhuộm tóc XX
Thành thiếu và Trịnh Hòa đều ở Đức Viên, Trịnh Hòa đang quay phim nên không thể đi, Thành thiếu dặn A Long ở lại trông Bạch tiên sinh đang ngồi đọc sách trong phòng nghỉ rồi lái xe về thành phố H ký hợp đồng.
Ký xong, Thành thiếu tiễn người của bên đó ra đến cửa, quay đầu lại nhìn thì thấy người đại diện của Âu Dương Chí đang bê một thùng to đi từ thang máy ra. Đại sảnh tấp nập người mà không một ai qua giúp.
Thành thiếu nghĩ ‘dù sao cũng là đồng nghiệp’, liền định đi qua giúp. Đột nhiên, tay anh bị nắm chặt lại: “Đừng đi.”
Thành thiếu quay đầu lại, là một nhân viên tạo hình anh từng gặp qua mấy lần, hình như tên bắt đầu bằng chữ G nhưng đoạn sau thì anh không nhớ: “Sao thế?”
G lén nhìn người đại diện của Âu Dương Chí, nói: “Đừng qua giúp, anh ta vướng vào rắc rối đấy.”
Thành thiếu nhớ rõ, mấy hôm trước báo chí có đưa tin: Âu Dương Chí quay talkshow, đèn nổ trong lúc diễn tập khiến bỏng nghiêm trọng, hỏi: “Sao? Chẳng nhẽ chuyện Âu Dương Chí bị bỏng mặt không phải tình cờ?”
G thấy gặp được người hóng cùng liền dắt Thành thiếu qua phòng uống nước tầng hai, nói nhỏ: “Bỏng cái gì mà bỏng, năm nay tôi được công ty phái tới tạo kiểu tóc cho Âu Dương Chí. Trước lúc xảy ra chuyện cậu ta không nhận được bất cứ việc nào, anh biết không, mấy tháng theo cậu ta, tôi chưa từng thấy có lúc Âu Dương Chí rảnh rỗi đến thế. Sau đó, đột nhiên cậu ta không đến, báo chí thì nói bị bỏng mặt, ai mà tin chứ?”
Thành thiếu lắc đầu: “Không hẳn, nhỡ đâu trùng hợp thì sao?”
“Không có chứng cớ mà tôi dám nói chắc? Mấy hôm trước tôi đi thăm bệnh, một diễn viên bị bỏng mắt chắc chắn sẽ buồn rầu ủ rũ, đi an ủi chút, dù gì cũng làm với nhau. Chưa tới phòng bệnh, tôi thấy trước cửa có hai người đứng châu đầu nói chuyện. Tôi làm bộ đi ngang quá, cố tình bước chậm để nghe, anh biết tôi nghe được gì không?”
Giác quan thứ sáu cho anh biết chuyện G sắp nói là bí mật lớn, không thể nghe, anh chưa kịp đứng lên thì G đã nói: “Âu Dương Chí bị người hành hung đến hủy dung! Bác sĩ nói trên mặt cậu ta có vết rạch sâu, xương gò má vỡ vụn, nói bị bỏng là để che mắt thế gian thôi, chứ chẳng nhẽ chỉ có mặt bị phá mà cổ và lỗ tai không sao hết!”
“Thật sao…” Thành thiếu nghe thế chợt thấy kinh hoàng, nhưng nếu đã biết thì phải biết toàn bộ.
G gật đầu: “Thật đấy, lúc sau tôi vào thăm bệnh, khuôn mặt cậu ấy bị bịt kín nhưng phần da trên cổ lộ ra lại không sao cả.”
Thành thiếu nghĩ nghĩ, hỏi: “Này, cậu bảo, Âu Dương Chí đắc tội ai nhỉ?”
G đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Thành thiếu, nói nhỏ: “Tôi bảo này, trước lúc Âu Dương Chí gặp chuyện, trong công ty nói rằng cậu ta đắc tội…”
Bạch tiên sinh.
Thành thiếu chợt thấy hoa mắt váng đầu.
.
Bạch tiên sinh ngẩng đầu, nhìn về A Long – người nãy giờ đứng như trời trồng suốt cạnh ông, hỏi: “Có việc gì?”
A Long căng thẳng quá, mồ hôi túa ra: “Không có gì! Ngài, ngài cứ đọc đi, không cần để ý đến tôi.”
Bạch tiên sinh nói: “Thế cậu dịch qua chỗ khác đi, chắn sáng.”
“Vâng!” A Long dịch chân sang bên cạnh, toàn thân cứng ngắc.
…Trịnh Hòa vừa đi vào liền thấy cảnh đó.
Cậu đưa ly trà nóng trong tay cho Bạch tiên sinh: “Tẹo nữa thôi là xong, ông muốn về nhà hay ra ngoài ăn trưa?”
Bạch tiên sinh mỉm cười: “Tùy em.”
“Thế đi ăn cơm đi, dù sao Tang Bắc nói trong khoảng thời gian này ông phải dần tiếp xúc với người khác.”
Bạch tiên sinh gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Trịnh Hòa đứng thẳng dậy, hỏi A Long: “Cậu đứng đây làm gì? Lúc nãy giày của tôi bị hỏng, chẳng phải cậu nói sẽ đưa qua cho bên đạo cụ xem sao?”
A Long chà chà tay: “Nhưng Thành thiếu bảo tôi đứng đây… trông Bạch tiên sinh.”
Nãy Trịnh Hòa còn hơi khó chịu, giờ nhớ tới người tỉ mỉ chi li như Thành thiếu chắc chắn sẽ đưa ra cái lệnh đó mới thoải mái hơn: “Cậu không cần ở đây nữa, đi qua bên đạo cụ xem sao đi, nửa tiếng nữa tôi phải quay tiếp, nếu lúc đó giầy mà hỏng thì ngồi mà đợi xem Thành thiếu nói cậu thế nào.”
“Thế… Bạch tiên sinh thì…” A Long vẫn chần chừ.
Trịnh Hòa khoát tay: “Chẳng phải có tôi rồi sao, đi mau đi.”
A Long nhìn Trịnh Hòa đầy cảm kích rồi cuống cuồng chạy.
Trịnh Hòa nhìn theo bóng A Long, chậc lưỡi: “Bạch tiên sinh, ông xem, ông dọa trợ lý của em thế đấy.”
“Tôi dọa cậu ta lúc nào? Hử…” Bạch tiên sinh nói bâng quơ.
Trịnh Hòa hiểu cái áp lực xung quanh ông lớn chừng nào mà.
“Thôi đi, vừa vào em đã thấy thế rồi, ông có biết vừa nãy A Long chạy ra là cùng tay cùng chân không?”
Lúc này, trong đầu A Long ‘chạy cùng tay cùng chân’ chỉ có một ý nghĩ:
Ôi mẹ ơi, con nói chuyện với Bạch Ân nha nha nha…