.
Cuộc sống của chó ngố trong khách sạn đúng là ‘sướng hơn tiên’. Cứ đến giờ lại đi tắm suối nước nóng rồi chạy bộ một vòng quanh núi, đói thì xuống phòng bếp ăn chực, khát chỉ cần cúi đầu uống nước suối.
Nhưng điều khiến nó vui nhất đó là, trải qua bao tháng ngày đeo đẳng, cuối cùng, con Schnauzer dưới tầng cũng chịu để ý đến nó.
Husky ngậm một khúc xương, chạy hồng hộc lại bên ổ chó.
Schnauzer đang nằm ườn ra đấy, thấy người hầu đến bèn sủa mấy tiếng đầy kiêu ngạo.
Husky lắc lư cái đuôi, tìm mãi không thấy chỗ nào bỏ xương xuống được, cuối cùng đành quẳng qua hàng rào bên ổ chó.
Schnauzer không thèm để ý khúc xương đó, dù gì nó cũng có dòng máu hoàng tộc, sao có thể ăn thứ bám đầy nước miếng như kẻ tham ăn kia chứ. Nó bước từng bướng nhỏ duyên dáng lại cạnh hàng rào: “Gâu gâu!”
“À hú ú ú ú, gấu gấu.” Husky cuối xuống, liếm đầu Schnauzer, nó chép miệng vài cái, nghĩ thầm ‘Thơm thế.’
Được Husky liếm, Schnauzer rất vui vẻ, nó lắc người qua hàng rào, chạy đi chơi cùng chó ngố.
.
Đặc tính tham ăn của Husky là di truyền từ Trịnh Hòa.
Trong lúc trang điểm, cậu nghe hai nhân viên bàn tán về một nhà hàng cực ngon gần Đức Viên, cái gì mà cua, cái gì mà canh, cái gì mà tôm rán tuyệt đến độ muốn nuốt lưỡi,… Xém chút nữa là cậu lao thẳng khỏi trường quay để đi ăn.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc quay xong, Trịnh Hòa và A Long dùng tốc độ nhanh nhất để thay phục trang.
Bạch tiên sinh đã đợi ở gara từ lâu, bấy giờ, Trịnh Hòa mới nhớ mình quên chưa hỏi địa chỉ của nhà hàng đó.
“Đi ăn gì?” Bạch tiên sinh khởi động xe.
Trịnh Hòa không biết hai nhân viên đó là ai, đương nhiên cũng không có số của họ, lúc này quay lại hỏi cũng không ổn, cậu cố gắng nhớ một hồi, cuối cùng nói đầy nuối tiếc: “Nãy em thấy có người nói có chỗ ăn ngon lắm…”
“Thế đi chỗ đó đi.”
“…Nhưng em quên hỏi tên quán với địa chỉ rồi, làm sao bây giờ, em muốn ăn lắm.” Trịnh Hòa khóc tiếng Mán.
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa bất đắc dĩ, ông nghĩ một chốc rồi cười: “ Bảo bối, nếu em muốn ăn thế thì chúng ta đi ăn đi, em còn nhớ chi tiết nào về quán đó không, chữ nào đó trong tên chẳng hạn.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Em chỉ biết ở đó có combo hải sản, trong đó có sushi, canh hải sản, tộm chiên,…”
Bạch tiên sinh ngắt lời: “Còn gì nữa ? Tên quán với địa chỉ thì sao?”
Trịnh Hòa nhớ mang máng: “Hình như nó ở đường Song gì gì đó.”
“Đường Song Hoa?”
Trịnh Hòa gật đầu lia lịa: “Đúng rồi ! Là đường đó đó!”
Đến giao lộ, Bạch tiên sinh tìm chỗ đỗ xe, Trịnh Hòa nhìn dãy nhà hàng đông đúc mà lo.
“Một, hai, ba,… mười tám.” Cậu đếm số biển hiệu trước mặt, Bạch tiên sinh vỗ nhẹ vai cậu, “Đừng đếm, qua đây.”
“Nhiều cửa hàng như thế, tìm đến bao giờ đây, hay là không ăn nữa?” Trịnh Hòa đánh bài lùi.
Bạch tiên sinh xoa tóc Trịnh Hòa: “Dù sao cũng đến rồi, không ăn thì tiếc.”
“Nhưng nhiều thế, biết tìm thế nào?”
“Nãy Candy đã báo tôi chỗ của cửa hàng đó, đừng lo, vui vẻ lên thì mới ăn được chứ, có đúng không?” Bạch tiên sinh bóp nhẹ mặt Trịnh Hòa, nói rất dịu dàng.
Trịnh Hòa vui ngay: “Thật ạ?! Thế thì đi thôi, ôi, ông không biết lúc nghe bọn họ kể, em đói thế nào đâu, bụng kêu òng ọc nè,…”
Bạch tiên sinh mỉm cười nhìn một Trịnh Hòa lại tràn đầy sức sống.
.
Mạt Mạt và Trịnh Hòa trở thành bạn của nhau là quy luật tất yếu của lịch sử.
Thấy Trịnh Hòa đăng ảnh combo hải sản lên weibo, bóng dáng anh tuấn của Bạch tiên sinh cũng thấp thoáng bị dính vào, Mạt Mạt suýt nữa táo bón trong WC.
“KUY!” Mạt Mạt hô lớn.
KUY đang bỏ pizza vào lò vi sóng, định thay bữa trưa luôn, nghe thế liền qua mở cửa WC: “Sao thế?”
Mạt Mạt xách quần, luống cuống đưa di động qua: “Anh xem này, xem này! Trịnh Hòa đang ăn gì ngon quá! Em cũng muốn ăn!”
KUY lấy di động qua, lật lật vài tấm ảnh, nhíu mày: “Bọn họ ở Đức Viên.”
“Có sao đâu, đi mất nửa tiếng thôi mà! Đi đi ~ đi đi~” Mạt Mạt ì èo.
Ban đầu, KUY có ấn tượng rất tốt với Trịnh Hòa, nhưng cái clip Mạt Mạt và cậu ta kề vai sát cánh trong Xuân Kiếp khiến anh cảm thấy không thoải mái, ngón tay anh lật qua một tấm, trong đó, Trịnh Hòa tựa đầu vào vai một người đàn ông, cười hạnh phúc.
“Ai thế?” KUY đưa ảnh cho Mạt Mạt xem.
Mạt Mạt nheo mắt: “Em không biết, nhưng chắc là Bạch tiên sinh, kim chủ của Trịnh Hòa.”
KUY gật đầu: “Bạch Ân.”
“Đúng rồi! Ông ấy đấy! Anh biết à?”
KUY không nói gì, nhét di động vào túi Mạt Mạt nói: “Xuống tầng đi, anh đi lấy xe.”
Mạt Mạt sung sướng nói: “Thật sao? Tốt quá, đợi em chút, em gọi điện cho Trịnh Hòa!”
Vừa chụp ảnh xong định ăn thì nhận được điện thoại của Mạt Mạt, Trịnh Hòa mém nữa bật khóc, cậu đành bảo bồi bàn bê combo về phòng bếp, chút mới mang ra.
“Sao vậy?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Chút nữa Mạt Mạt cũng đến.”
“Là cậu ta sao.”
.
KUY lái xe tới đường Song Hoa, vừa dừng lại thì Mạt Mạt đã mở cửa xe, vọt ra ngoài.
“Trịnh Hòa!” Mạt Mạt cười hì hì, gãi đám tóc xoăn của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa đẩy nhẹ Mạt Mạt, cười nói: “Dám đụng vào tóc tôi, giết cậu giờ!”
Bạch tiên sinh lẳng lặng nhìn hai người, đợi tầm mắt của Mạt Mạt chuyển qua mới đứng lên, gật đầu nói: “Tôi là Bạch Ân.”
“Chào ngài, Bạch tiên sinh.” Mạt Mạt không ngờ ông còn đẹp hơn trong ảnh, “Tôi là Mạt Mạt, Trịnh Hòa vẫn luôn nhắc đến ông, ha ha.”
“Cút đi, cút đi!” Trịnh Hòa kéo ghế cho Mạt Mạt ngồi xuống, “Sao đột nhiên lại tới, ăn gì?”
Mạt Mạt nói: “Chẳng phải vì cậu đăng cái weibo đó sao, h rồi mà tôi còn chưa ăn cơm, thế nên mới bảo KUY lái xe tới.”
“KUY đâu?”
“Không biết,” Mạt Mạt nhìn ngoài cửa, liền thấy KUY trong bộ đồ đen bước tới, “Kìa, tới rồi.”
Trịnh Hòa phất tay: “KUY, chỗ này.”
KUY tháo kính râm xuống: “Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh.”
Trịnh Hòa vội giải thích cho Bạch tiên sinh: “KUY nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng tốt lắm, đúng rồi, trí nhớ của anh ấy cũng rất tốt.”
Đối với hai người bạn này của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh tỏ vẻ rất thân thiết. Ông im lặng ngồi bên, hỏi gì đáp nấy, hơi tẻ nhạt nhưng ít nhất cũng không tỏa áp lực giống như đối với A Long.
Mạt Mạt gọi gói combo hải sản giống hệt Trịnh Hòa, KUY không thích hải sản nên gọi cơm.
Trịnh Hòa ăn một miếng cua, suýt xoa khen: “Ngon quá!”
Bạch tiên sinh đem phần của mình đặt qua đĩa Trịnh Hòa.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm cơm của KUY, đợi KUY ăn xong một miếng liền hỏi: “Ngon không?”
KUY gật đầu.
Mạt Mạt nói: “Em cũng muốn ăn…”
KUY đổ bớt đĩa đựng đồ gia vị bên cạnh, bỏ cơm vào: “Này.”
Trịnh Hòa nhìn Mạt Mạt: “Ngon không?”
Mạt Mạt gật đầu, nói với KUY: “Anh cũng san cho cậu ấy một ít.”
“Không cần,” Bạch tiên sinh nói, “Gọi thêm một phần đi.”
Trịnh Hòa ngăn lại: “Gọi thêm sao ăn hết được? Cứ san cho nhau đi.”
KUY múc một phần tư đĩa của mình cho Trịnh Hòa.
Bạch tiên sinh đem bát canh hải sản mình chưa động tí nào đẩy qua chỗ Mạt Mạt. Cậu ta đã nhòm lom lom nãy giờ rồi.
…
“No chết mất, no chết mất.” Trịnh Hòa nằm ườn trên sô pha.
Mạt Mạt nằm bên cạnh Trịnh Hòa: “Đúng thế, ngon thật đấy.”
Trịnh Hòa và Mạt Mạt ăn đến không cựa quậy nổi, Bạch tiên sinh với KUY, mỗi người lại gọi thêm một phần nữa.
Bữa này cứ như là cho con đi ăn nhà hàng.
.
Trịnh Hòa vác theo cái bụng no kềnh về Đức Viên, vừa vào cửa liền ngồi sofa xem TV.
Bạch tiên sinh kéo cậu: “Đứng lên, lát nữa lại không ăn được giờ.”
“Không đâu mà.” Trịnh Hòa nằm sấp xuống, không muốn nhúc nhích.
Bạch tiên sinh không nói nữa, lẳng lặng nhìn Trịnh Hòa, Trịnh Hòa nhìn TV, vài giây sau, cậu rốt cuộc không chống đỡ nổi: “Được rồi, được rồi, em đi tản bộ là được chứ gì.”
Bạch tiên sinh vừa lòng, xoa đầu Trịnh Hòa.
Husky chen vào phòng, thấy cha mẹ về nhà liền kêu lên, hồ hởi lao tới cắn ống quần Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa xoa đầu Husky, tay đang sạch liền bám một lớp bụi: “Mày đi đâu nghịch thế? Sao lại bẩn thế này?”
Husky thở phì phò.
Bạch tiên sinh đứng bên cửa sổ, liếc thấy một bóng trắng, nhìn kĩ hơn, thì ra là Schnauzer đang ngồi dưới đất, ngóng lên phía cửa sổ, ông cười vẫy vẫy tay với nó, Schnauzer sủa hai tiếng đáp lại.
Trịnh Hòa nghe tiếng chó, đi qua xem: “Ái chà, con chó đẹp thật!”
Bạch tiên sinh nói: “Tình nhân trong mộng của Husky đấy.”
Chó ngố phản bác: “Gấu gấu gâu!” – Giờ hai đứa tôi là bạn thân thôi.
Hai người Trịnh, Bạch không thèm để ý đến Husky, tiếp tục nói chuyện phiếm. Trịnh Hòa nói: “Vậy chắc Husky đã được đáp lại rồi? Tình nhân trong mộng của nó đang đợi dưới lầu kìa.”
Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, lắc đầu: “Chắc không phải, nó là chó đực mà.”
“Chó đực thì sao?” Trịnh Hòa đáp, “Chúng ta cũng đều là đàn ông mà.”
“Em tưởng con chó nào cũng giống em ấy?” Bạch tiên sinh nói xong mới nhận ra câu này giống chửi người, vội sửa lại, “Em tưởng em giống chó chắc…” Hình như vẫn không đúng, “Em tưởng chó giống em chắc…”