Bởi vì tập tính sinh sống của loài chim nên chúng rất khó để lại hóa thạch. Tổ tiên của loài chim đã xuất hiện tại Kỷ Jura từ sớm. Từ năm đến bây giờ đã hơn một trăm năm, nhưng loài người chỉ phát hiện có sáu bộ xương hóa thạch và một tiêu bản lông vũ.
Nên nếu ta quyết định muốn tự do bay lượn, thì phải sớm chuẩn bị tốt việc bị dòng xoáy thời gian nuốt chửng tan thành mây khói.
——————
()
Tại phòng bệnh một người của bệnh viện Từ Tâm.
Sau khi Hạ Na đưa tiễn đám người thân thăm bệnh, cô rón rén đóng cửa đi đến ngồi xuống bên cạnh Kha Trạch, lại nhìn thấy Kha Trạch đang trợn tròn mắt nhìn mình.
“Tỉnh rồi à?” Hạ Na vén mái tóc xoăn được tạo kiểu rất nghệ thuật ra sau tai, ngồi xuống bên cạnh Kha Trạch, cầm một quả táo, “Em giúp anh gọt trái cây.”
Trong nháy mắt, Kha Trạch mặc đồ bệnh nhân không có khí thế ngỗ ngược như bình thường. Ngay cả mái tóc ngắn màu hạt dẻ cũng chỉ khiến làn da anh ta thêm tái nhớt. Nhưng anh ta vẫn nhướng nhướng mày, cưới rất khiêu khích: “Na Na, anh vẫn cho rằng tính tình em ngang bướng, không nghĩ đến đã nhìn lầm em.”
Động tác Hạ Na thoáng dừng lại: “Có ý gì?”
“Anh của em nói muốn em và Vanessa Mae cùng trình diễn trên sân khấu, mà em lại từ chối. Sao hả, sợ à?”
Hạ Na cười khẩy khinh thường, hất cằm về phía cái chân bó thạch cao treo cao cao của anh: “Hiện tại cũng bởi vì chân anh bị thương, thời gian đính hôn của chúng ta cũng không thể không kéo dài rồi, còn nói gì mà lên sân khấu cùng trình diễn.”
Kha Trạch nheo mắt nhìn cô trong chốc lát: “Anh biết em đang sợ điều gì.”
Mặt mũi anh giống mẹ mình, có một đôi mắt nhỏ dài hơi xếch và gương mặt trái xoan đúng chuẩn. Nếu mặc vào trang phục xuân thu chiến quốc có thể trực tiếp diễn vai quân sư thiếu niên học rộng tài năng thời đại đó. Tuy là ở hiện đại nhưng hình tượng khí thế anh hào cổ điển của anh lại tương đối hợp với gia thế âm nhạc của mình.
Quả thật từ nhỏ khi bản thân Kha Trạch còn chưa chơi được nhạc cụ đã yêu thích âm nhạc. Kỳ lạ chính là tuy anh không có khí chất quý công tử theo mong muốn của cha mẹ, nhưng mang phong cách nổi loạn mặc đồ hiệu, đua xe, nhuộm tóc lại tương đối nổi tiếng trong đám con gái. Mẹ anh đưa anh sang Châu Âu bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với nghệ thuật, nhưng anh ở đó bao lâu thì lại gái gú, cờ bạc bao lâu, lúc nhàm chán còn có thể đi theo đám quỷ nước ngoài hút ma túy.
Chỉ tiếc năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, còn có xuất thân không tệ, vẻ bề ngoài xinh đẹp và hành động không chịu trách nhiệm cũng khiến cho hình tượng anh sa sút ở trong giới du học sinh tại nước Anh. Nhất là sau khi tin đồn anh và cô em gái nuôi Kha Thi của mình mướn phòng lan truyền thì không bao lâu anh lại trở về nước. Người khác đều suy đoán rằng vì anh chơi không nổi nữa mới không thể không trở về, đối với chuyện này anh cũng chưa bao giờ bác bỏ tin đồn.
Dĩ nhiên, tất cả cục diện rối ren này đều là do Hạ Na thu dọn toàn bộ.
Năm năm qua, anh dần dần từ đứa trẻ ngông cuồng công khai làm loạn biến thành người đàn ông mang theo chút hư hỏng gian tà của hiện tại. Cuối cùng Hạ Na cũng tu thành chính qua định ra hôn ước với anh. Bất đắc dĩ đến thời khắc mấu chốt này vậy mà anh lại bị xe tông. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến anh bị quấn như xác ướp nằm nơi này, cô nhất định sẽ cho rằng anh cố ý đào hôn.
“Có cái gì phải sợ.” Cô cố ý tránh phạm vào móng tay màu da cam, vễnh ngón út lên cắt quả táo từng miếng từng miếng, đưa đến bên miệng anh.
“Em sợ em không viết được khúc Kỵ Sĩ Tụng thứ hai.”
Dao gọt trái cây nhanh chóng liếm qua ngón tay Hạ Na một chút, cô ta khẽ kêu lên. Kha Trạch lập tức kéo tay cô ta qua: “Sao lại không cẩn thận như vậy, anh chỉ đùa với em một chút thôi mà.”
“Vẫn là anh luôn tạo áp lực cho em.” Hạ Na ăn vận đẹp đẽ hợp mốt khẽ nhướng mày, dáng vẻ thật vô cùng xinh đẹp, “Muốn em trình diễn, ít ra nếu anh có thể cùng có mặt trong buổi lễ đính hôn với em mới được.”
“Vâng, vâng, bà xã đại nhân tương lai, anh sẽ nhanh chóng phục hồi.”
Đầu ngón tay Kha Trạch quấn quấn quanh lọn tóc cô, trong đầu cũng bất giác hiện lên cảnh tượng mình nhìn thấy trước khi bị tai nạn xe.
Người đó không thể nào là Kha Thi.
Tuy Kha Thi là em gái của anh, nhưng trang phục và cử chỉ lại tương đối già dặn, cũng đã biến mất hơn nhiều năm. Từ lúc cô bắt đầu tròn mười lăm tuổi, anh gần như chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô không trang điểm. Thậm chí anh còn không biết là cô tẩy trang sẽ có dáng vẻ gì. Cô là loại người dù xuống lầu vứt rác cũng muốn trang bị đầy mình.
Có lẽ là bởi vì vài năm nay không ngừng lặp lại một giấc mộng, nên anh mới xuất hiện ảo giác….
Trong mộng anh luôn trở lại Luân Đôn mùa lá rơi.
Không khí rất trong lành, ngay cả lá cây sắp tàn cuối thu cũng hiện ra màu vàng, nhưng mặt cỏ vẫn chậm chạp giữ lại chút màu xanh ngọc bích. Nhưng chiếc lá rơi nằm nguyên vẹn trong sân cỏ, giống như là vàng rớt trên mặt thảm xanh biếc.
Cô thiếu nữ mặc chiếc váy liền màu đen thẳm, giẫm trên mảnh xanh bích và vàng kim. Trên xương quai xanh của cô là một cây đàn violin trắng muốt, tay trái nhẹ nhàng bấm dây đàn, tay phải từ từ tao nhã kéo cây vĩ, toàn bộ thế giới chỉ còn lại thiên đường âm nhạc của bản thân…. Lúc cô trình diễn, lá vàng rơi như bay lượn ngợp trời, mái tóc ngắn đen như ngọc khiêu vũ trong gió. Khóe môi hiện lên nụ cười mỉm tự tin, trong mắt không có chỗ cho bất cứ ai.
Nhiều năm qua anh vẫn luôn muốn thuyết phục mình, anh thích là cô gái có tình cảm sinh động, chứ không phải là một kẻ điên chỉ khi có âm nhạc làm bạn mới tuôn trào cảm xúc.
Nhưng mà cô vẫn như là ma quỷ theo anh hơn mười năm như hình với bóng.
Anh hi vọng như thế, nhưng cô chưa từng xuất hiện trong mộng của anh.
Mấy tuần lễ làm việc bên cạnh Hạ Thừa Tư, mỗi tuần Bùi Thi cũng sẽ bị Ngạn Linh đì đến Victoria mua một đống hàng xa xỉ.
Trưa hôm đó mặt trời chói chang treo trên cao, vốn là ngày đính hôn quan trọng của hai nhà Hạ – Kha, nhưng bởi vì sự cố tạm thời của Kha Trạch nên đổi thành họp mặt gia tộc. Hạ Thừa Tư, Ngạn Linh và một đám vệ sĩ dự định cùng tham dự buổi họp mặt này. Còn Bùi Thi thì là người mới đến không liên quan nên chỉ có thể theo bọn họ xuống lầu, đưa mắt tiễn bọn họ đi xa.
Xuyên qua thang máy thủy tinh trong suốt.
Phía sau là rừng cao ốc, xe cộ nhưng đàn kiến qua lại không ngớt. Mà nổi bật trong đám kiến trúc hiện đại dày đặc, là nóc tòa cao ốc màu vàng đồng bắt mắt nhất đang phản chiếu tia sáng dưới ánh mặt trời. Bên cạnh có nhiều cao ốc hơn nữa cũng cùng lắm chỉ có thể thấy được chiếc bóng nhợt nhạt của nó để lại trên thân, hoàn toàn không lấn át được mái vòm hoa lệ chọc trời của nó.
Đó chính là phòng hòa nhạc Kha Na, nơi mà Hạ Thừa Tư đổ cả đống tiền vào xây dựng.
Tuy bình thường mặt anh vạn năm không thay đổi, nhưng Ngạn Linh nói, buổi sáng lúc anh đi làm đã nhìn hai lần vào nóc phòng hòa nhạc kia, điều này nói rõ anh không được vui lắm với chuyện này. Vì vậy cả ngày công ty đều bị mây đen bao phủ, áp lực đè nén. Những người thường nói chuyện nhỏ giọng trước mặt Hạ Thừa Tư thì bắt đầu run rẩy, còn mấy người nói chuyện run rẩy thì sắp tè cả ra quần.
Vốn là tất cả cũng đang tiến hành theo kế hoạch, Hạ Thừa Tư đặc biệt mời gấp bội nhà trang trí nội thất, nhân viên tổ quảng cáo và đội thiết kế tạo hình vân vân…. Thậm chí còn mời mười mấy giàn nhạc giao hưởng để Hạ Na và mẹ chồng tương lai lựa chọn. Kết quả Kha Trạch bị tai nạn thật đúng là khiến năng suất toàn bộ công việc của anh quay trở lại từ đầu.
Bùi Thi nhìn thoáng qua Hạ thiếu tổng mặc bộ vest đính kim cương đứng bên cạnh, gương mặt anh sâu sắc hoàn mỹ gần như là không có sức sống, chứ đừng nói đến là cảm xúc đặc biệt hiện ra trên người. Cô bỗng cảm giác được nếu mình đi kéo thử da mặt của anh, rất có thể sẽ lộ ra một bản mạch điện đang chạy hết công suất hoặc là người ngoài hành tinh hệ ngân hà.
Tại cửa tập đoàn Thịnh Hạ.
Một dãy xe màu đen ngay ngắn chỉnh tề của Hạ Thừa Tư đang đứng chờ. Những chiếc xe này được lau đến sáng loáng, càng bóng bẩy hơn dưới ánh mặt trời, điều đó vô cùng hợp với bộ vest đính kim cương anh đang mặc. Có điều là đám vệ sĩ thắt cravat và đeo mắt kính đen phía sau có thể nói là bây giờ bọn họ phải đi dự tang lễ còn dễ tin hơn là nói muốn đi dự họp mặt.
Trước khi lên xe, Ngạn Linh lại đưa một danh sách mua hàng tại Victoria và một tờ giấy cho Bùi Thi: “Hôm nay tôi phải đi tham dự họp mặt với thiếu tổng, cô mua xong những thứ này rồi đưa đến địa chỉ trong đây.” Sau đó cô ta lại đưa đến một tấm thiệp bỏ trống: “Còn nữa, đừng quên tấm thiệp này.”
Bùi Thi nhận lấy thiệp nhìn xem, phía trên rõ ràng là chữ viết ngắn gọn của Ngạn Linh.
Tặng Nguyên Toa xinh đẹp.
Hạ Thừa Tư.
Bùi Thi nhìn thoáng qua danh sách thật dài trong tay, không nhịn được hỏi xác nhận lần nữa: “Những thứ này đều đưa đến cho quý cô Nguyên Toa à?”
“Phải.” Ngạn Linh đi theo Hạ Thừa Tư vào trong xe.
Cuối cùng là người thế nào mà cần Hạ Thừa Tư để Ngạn Linh dùng tên của mình viết lên thiệp, còn tặng kèm theo nhiều đồ cao cấp như vậy chứ?
Mang theo nghi vấn đầy trong đầu, Bủi Thi chạy đến địa chỉ của Nguyên Toa với thời gian ngắn nhất.
Nhấn vài lần chuông cửa ngoài căn biệt thự nhỏ kiểu vườn hoa, máy giám sát bên cạnh vang lên tiếng cô gái không mang theo thiện ý: “Cô là ai?”
“Thư ký của anh Hạ. Anh ấy sai tôi đến tặng quà cho quý cô Nguyên Toa.”
Vài giây sau, một tiếng cạch vang lên, cửa lớn mở ra. Trong vườn trăm hoa đua sắc, đầy hoa hồng trắng và hoa hồng vàng, tuy không lớn nhưng rất có kiểu cách của cung đình Pháp cổ xưa. Đương suy nghỉ chủ nhân biệt thự này là một người có tâm trí nhàn nhã, thì cô đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngủ ngồi trong vườn hoa.
Váy ngủ của cô gái màu hoa hồng đỏ, do là chất liệu vải tơ nên lộng lẫy sang trọng. Thân hình cô ta cao gầy, làn da trắng như tuyết mùa đông, trẻ trung, nõn nà, không hề có tỳ vết. Lại phối với đôi mắt quyến rũ có phần lạnh nhạt nên giống như là tiểu thư quý tộc trong bức tranh thời trung cổ phương tây.
Bùi Thi bước đến hỏi: “Xin hỏi có phải quý cô Nguyên Toa không?”
Vốn cho rằng đối phương sẽ lạnh lùng trả lời “Phải”, nào ngờ mình vừa dứt lời, lại nhận được lời đáp mang theo giọng điệu tức giận, khinh thường và khiển trách.
“Cô là ai, chị Ngạn đâu?”
Bùi Thi đặt túi lớn túi nhỏ hàng xa xỉ trong tay lên bàn đá: “Cô Ngạn và anh Hạ cùng tham dự họp mặt gia tộc rồi. Hôm nay không tranh thủ được thời gian, cho nên tạm thời bảo tôi mang những món đồ này đến cho cô.”
Trên đường đến đây mang theo những túi hàng có in nhãn hiệu rành rành bên ngoài, Bùi Thi gần như nhận được ánh mắt ghen tỵ với căm tức của các cô gái ven đường. Ném đống túi này đến trước mặt bất cứ cô gái nào có đôi chút hiểu về thời trang, đối phương cũng không thể không động lòng.
Nhưng quý cô trước mắt này nhìn thoáng qua đống túi trên bàn, vậy mà một tay quét sạch chúng xuống mặt đất.
Hộp trang sức bị ném bung ra, một chiếc lắc tay và khuyên tai bạch kim đính kim cương rớt ra đất, khăn lụa sang trọng thượng đẳng cũng dính đầy bùn. Nguyên Toa cất cao giọng nói cả giận:
“Lại là những thứ này, muốn mua những thứ này tự tôi sẽ mua! Hạ Thừa Tư xem Nguyên Toa tôi là cái gì? Nếu như anh ta thật muốn kinh doanh với ba tôi thì bảo anh ta mang thành ý đến nói chuyện đi! Trước kia thì còn được, còn kêu chị Ngạn đến, bây giờ ngay cả một cô thư ký thử việc nho nhỏ cũng phái đến chỗ tôi, anh ta xem tôi là cái gì?”
Tính tình lại nóng nảy ngoài sức tưởng tượng, Bùi Thi bình tĩnh nói: “Cô Nguyên, hiện tại anh Hạ đang bận. Nếu có lời muốn chuyển đến anh ấy, tôi có thể chuyển lời giúp.”
Nguyên Toa ngỡ ngàng.
Trước đây khi Ngạn Linh đến tặng quà luôn khuyên bảo hòa nhã, thậm chí là cả dỗ dành gạt gẫm. Nhưng lần này, thái độ của cô thư ký nhỏ này không nóng không lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm phủ lên một lớp băng mỏng như coi thường cô ta.
Cô ta bỗng nhiên tỉnh táo rất nhiều, nhưng trong giọng nói vẫn giễu cợt như cũ: “Chuyển lời? Chuyển lời phải không? Cô nói cho anh ta biết, nếu như hôm nay anh ta không xuất hiện ở chỗ của tôi, thì đừng nghĩ đến việc làm ăn với cha tôi nữa.”
Nguyên Toa nhìn lướt qua đồ đạc rơi vãi trên mặt đất, chỉ lấy tấm thiệp nhỏ bên trong ra, quay người đi.
Sau khi từ chỗ Nguyên Toa đi ra ngoài, đúng lúc điện thoại di động vang lên. Bùi Thi vừa nhìn thấy dãy số sáng lên phía trên, lúc nhận điện không nhịn được thoáng cười lên:
“Dụ Thái.”
Quả nhiên như cô đoán, đầu bên kia vang lên chính là giọng nói tiếng Trung không chuẩn đầy nhiệt tình của Dụ Thái: “Thi Thi, chuyện bên chỗ cô tiến triển đến đâu rồi?”
Bùi Thi quay đầu lại nhìn thoáng hoa căn biệt thự nhỏ kiểu vườn hoa: “Cậu biết Nguyên Toa là ai không?”
“Nguyên Toa, con gái của chủ tịch Bách Nguyên sao? Cô ta là bạn gái của Hạ Thừa Tư.”
Trong nháy mắt Bùi Thi hóa đá.
Cô đã suy nghĩ trăm ngàn loại quan hệ của Nguyên Toa và Hạ Thừa Tư, có kẻ thù thương trường, có cùng nhau hợp tác, anh em cùng cha khác mẹ… Thậm chí là nghĩ đến đó là nhân tình của cha anh ta, nhưng vẫn không nghĩ đến là bạn trai bạn gái.
Nghĩ lại, Nguyên Toa có nhắc đến cha cô ta và Hà Thừa Tư hợp tác. Bùi Thi suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn họ đính hôn chưa?”
“Đính hôn? Tuy Bách Nguyên là doanh nghiệp lớn, nhưng quy mô nhỏ hơn Thịnh Hạ rất nhiều, khả năng đính hôn có thể không lớn. Nguyên Toa là do mẹ của Hạ Thừa Tư giới thiệu, bọn họ chắc là đang hẹn hò thật.”
Trong đầu cô lại xuất hiện ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Thừa Tư nhìn kỳ hạn bàn giao trong phòng làm việc, cảnh tượng đêm khuya đánh thức cô từ trong chăn, dùng giọng nói cuốn hút nói một câu “h sáng mai đi thẳng đến phòng thị trường lấy tài liệu” rồi cúp máy, hình ảnh anh đứng tại cửa sổ sát đất nhìn phòng hòa nhạc lạnh lùng nói “Thư ký Bùi, hai tiếng sau mang bảng thiết kế đã sửa lại xong đến phòng làm việc của tôi.”
Hạ Thừa Tư quen bạn gái….
Thật là vắt hết óc cũng không tưởng tượng ra cảnh này.
Có lẽ là do bên này im lặng quá lâu, Dụ Thái lại bổ sung:
“Thi Thi, bên chỗ Hạ Thừa Tư cô đừng suy nghĩ quá nhiều, lão gia tự mình làm hộ chiếu và lý lịch cho cô chắc chắn sẽ không có vấn đề, cô sợ hãi rụt rè như vậy ngược lại sẽ khiến cho đối phương nghi ngờ.”
Bùi Thi không khỏi thẳng lưng lại, giọng nói cũng thận trọng rất nhiều: “Gửi lời hỏi thăm đến lão gia giúp tôi.”
Vừa nhắc đến lão gia, cô lại lập tức liên tưởng đến một người khác, nhưng không biết vào lúc này hỏi có thích hợp hay không. Đương lúc do dự thì Dụ Thái lại nói trắng ra: “Cô chờ một chút, có người muốn nói chuyện với cô. Đợi đã nhé.”
Có lẽ đoán được là ai, trong thời gian đợi chờ giây lát quả thật đối với cô giống như dài như mấy ngày.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng vang lên trong điện thoại…..
“Alo”.
Rõ ràng là khẩn trương đến mức không dám lớn tiếng hô hấp, nhưng Bùi Thi vẫn không nhịn được nói trêu: “Sếp, đã lâu không gặp.”
Cũng có thể bởi vì điện thoại bật chế độ phát loa ngoài, nên đầu dây điện thoại bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng Dụ Thái kêu lên đầy nhiệt tình: “Ơ, sếp ơi sếp!!!”
Quả nhiên tiếng “sếp” bên kia trở nên to lớn rất nhiều, chắc là đã tắt loa ngoài đi: “Tiểu Thi, sắp đổi mùa rồi, chú ý chăm sóc tay trái.”
Ngoại trừ Bùi Khúc, đây là người đầu tiên quan tâm nhất đến cánh tay cô. Trái tim trống vắng thoáng ấm áp hơn, Bùi Thi gật đầu: “Em biết rồi, cám ơn. Ấy, bây giờ các người vẫn còn ở Nhật Bản sao?”
“Ở đây. Có điều sẽ nhanh chóng rời khỏi rồi.”
“Rời khỏi? Anh muốn đi đâu?”
Giọng nói bên kia gió xuân: “Đến tìm em.”
Bùi Thi trợn mắt, khóe môi không nhịn được nhoẻn lên: “Được, lúc anh đến phải nói cho em biết, em sẽ làm món thịt lợn muối anh thích ăn nhất…. Ơ, sếp em phải cúp máy đây, Hạ Thừa Tư gọi điện đến…”
Kyoto – Nhật Bản.
Trong đình viện, rêu dương xỉ như nhung phủ lên phiến đá, nước chảy róc rách giữa ống trúc, vài chiếc lá xanh xào xạc theo gió, rơi xuống trên mặt nước giếng.
Một chàng trai mặc áo choàng tắm kiểu Nhật ngồi quỳ trên Tatami, trước mặt đặt một chén trà xanh. Hương trà lan tỏa khắp đình viện, bóng cây theo gió chập chờn. Cánh hoa anh đào lấm tấm trên chén trà đỏ sẫm như đôi môi mỏng của chàng trai.
Đứng phía sau anh là mười mấy người đàn ông mặc quần áo kiếm đạo màu đen. Sau khi đầu bên kia điện thoại nhanh chóng kết thúc, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, cầm lấy kiếm tre trên góc tường, chỉa về phía mười mấy người đàn ông kiếm đạo.
“Cùng lên đi.”
Bọn người chần chờ một chút, có vài người đội mũ an toàn lên, nắm kiếm tre, vây quanh theo hình tròn chuyển vào từng chút về phía anh. Kiếm tre nắm trong tay bọn họ không tự chủ hơi ra sức, cộng thêm mười mấy người quây quần, nhưng đối mặt với người ở vị trí trung tâm kia cũng không kiềm được khủng hoảng.
Vóc dáng đối phương cao gầy, da trắng ngần gần như trong suốt.
Rõ ràng chỉ lẳng lặng cầm kiếm, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng trong khí khái trầm ổn này lại phát ra một khí thế không chê vào đâu được. Ánh mắt của anh cũng không có nhìn bọn họ, chỉ cúi đầu, đôi mắt đen mất đi tiêu cự hơi trống rỗng.
Đột nhiên không khí vừa chuyển động.
Mười mấy người áo đen gật đầu ra hiệu với nhau, giơ lên thanh kiếm tre đồng thời đâm đến phía người chính giữa….
Tốc độ bọn họ cực cao, bước chân nhanh nhẹn, phối hợp rất hay.
Vô số bóng người chạy nước rút đến, kèm theo tiếng kêu to đáng sợ, đằng đằng sát khí.
Nếu là người bình thường nhất định sẽ cảm thấy lòng dạ hoảng hốt, tinh thần không yên. Nhưng khiến đám người áo đen này không nghĩ đến chính là, bọn họ nhanh, nhưng đối phương lại nhanh hơn, tiến lên, lùi ra sau, né tránh, xuyên qua đám người với tốc độ cao! Trong mười giây ngắn ngủi, đỡ, đâm, chém, với khí thế và sức lực mạnh mẽ hoàn thành một cú cuối cùng tuyệt vời!
Đối phương đột phá chỗ hở của bọn họ cực kỳ chính xác!
Rõ ràng anh không nhìn thấy gì cả, nhưng lại không hề thấy được bất kỳ nhược điểm nào của anh!
Mười mấy người áo đen lộn xộn ngã xuống.
Từ đầu đến cuối, đôi vớ trắng phau anh mang trong dép kẹp không hề dính một hạt bụi.
Còn anh chỉ duy trì động tác ban đầu, đợi người xung quanh đều yên lặng lui ra, nhẹ nhàng nói với Dụ Thái gần như là vỗ tay hoan hô: “Đặt vé phia cơ ngay bây giờ, vào tháng sau.”
Một tiếng sau.
Trong phòng ngủ xa hoa của trang viên Hạ thị.
Sách nhạc violin chất đống như núi trên chiếc giường King Size, Hạ Na đầu tóc rối tung, hai bọng mắt thâm quầng sưng dưới mí mắt. Họp mặt náo nhiệt đông người là hoạt động cô ta thích nhất, nhưng giờ phút này ngay cả ham thích ăn vận trang điểm xuống lầu cô ta cũng không có.
Đã gần hai mươi bốn giờ cô ta chưa ngủ.
Trong một ngày một đêm vẫn không ngừng liên tục sáng tác, viết lên hàng trăm khúc nhạc ngắn.
Tuy cô ta biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra đối với lời nói của Kha Trạch, nhưng trên thực tế từng chữ anh ta nói cũng như kim đâm vào nơi đáy lòng yếu ớt nhất.
— “Anh của em nói muốn em và Vanessa Mae cùng trình diễn trên sân khấu, vậy mà em lại từ chối. Sao hả, sợ à?
— “Anh biết em đang sợ điều gì.”
— “Em sợ mình không viết ra được khúc nhạc “Kỵ Sĩ Tụng” thứ hai nữa.”
Đúng, cô ta nổi tiếng nhờ vào “Kỵ Sĩ Tụng”, sau đó quả thật cô ta cũng không có viết ra được bản nhạc nào khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Nhưng mà, hôm nay cô ta đã có nển tảng để có thể tiếp tục phát huy sáng chói, cộng thêm chỗ dựa giàu có hùng hậu, chỉ cần lại có một tác phẩm tiêu biểu thứ hai, sự nghiệp của cô ta sẽ bay lên một bậc thang khác.
Chỉ cần một khúc nữa thôi!
Hạ Na nhắm hai mắt, vẽ lên mấy nòng nọc nhỏ trên khuông nhạc.
Nhưng cô ta nhanh chóng nhìn khuông nhạc xuất thần, lại vò nó thành một cục ném xuống đất!
Cô ta ôm lấy đầu mình, vò rối hơn mái tóc vốn đã rất rối loạn, gục mặt trên bàn đau khổ nhắm nghiền hai mắt.
Sau khi về nước vài năm, cô ta đã thử mấy trăm lần, mấy ngàn lần.
Nhưng mà cô ta thật trúng tà rồi.
Chỉ cần vừa nhấc bút viết bản nhạc sôi nổi, giai điệu quen thuộc của “Kỵ Sĩ Tụng” lại chiếm khắp đầu óc cô ta, từng âm tiết, từng cao trào đều quấn lấy cô ta sít sao…. tựa như ma quỷ.
Cuối cùng Hạ Na bấm điện thoại cho Hạ Thừa Tư.
Bên cạnh đài phun nước.
Dòng xe hơi thật dài nối thẳng đến cuối trang viên như cung điện, kiến trúc to lớn như cung điện Buckingham chiếm hết tất cả ánh mắt.
Hạ Thừa Tư đang bàn việc làm ăn với một quý ông áo mũ chỉnh tề, trong tay bưng ly rượu đỏ, kim cương trên bộ vest sáng long lanh như nước mắt. Anh mới vừa gọi Bùi Thi đến đây, tiếp tục xem cô như con lừa để sai bảo, điện thoại anh bỗng vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến là Hạ Na, anh hơi nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua vị trí phòng cô ta, sau đó bắt điện thoại: “Na Na, sao không xuống.”
“À…. Em vừa ngủ dậy.” Bên kia vang lên tiếng nói lười biếng của Hạ Na, “Chuyện đính hôn và khai trương phòng hòa nhạc, em nghĩ vẫn khỏi phải mời nhạc sĩ, có em trấn thủ là đủ rồi.”
“Vậy kế hoạch của em là?”
“Mời một giàn nhạc chuyên nghiệp đến trình diễn, sau đó sắp xếp người mới mà Kha thị muốn nâng đỡ đến trình diễn vào ngày đó, khẳng định cũng sẽ có giúp đỡ cho sau này.”
Hạ Thừa Tư cười khẽ một tiếng: “Em đúng thật là suy nghĩ chu đáo cho Kha Trạch.”
“Anh, anh ấy chính là em rể tương lai của anh mà, cũng là người một nhà anh còn tính toán gì chứ.” Hạ Na làm nũng đến cùng: “Anh có thể mở mấy trăm phòng hòa nhạc, nhưng hôn lễ của em gái cả đời cũng chỉ có một lần, anh hãy nghe em một lần đi.”
“Để anh suy nghĩ lại đã. Dù sao hiện giờ Kha thị không có người mới nào, nếu thật làm theo em nói, chúng ta còn phải lựa chọn tay đàn violin hoặc piano lại lần nữa.”
“Anh chọn xong rồi giao cho em là được. Em làm việc anh cứ yên tâm.”
Bùi Thi ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe từng chữ bọn họ nói chuyện với nhau, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng tim mình đập.
Quả thật Kha Trạch và Hạ Na là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, dù là đi đến đâu, bọn họ cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Không chỉ có Hàn Duyệt Duyệt nói như vậy, truyền thông nói như vậy, đại chúng nói như vậy. Ngay cả nhiều năm trước Hạ Na cũng đã nói với cô tất cả sự thật này:
“Cô là cô ả có lai lịch không rõ, đến tột cùng là có can đảm thế nào mới có thể cảm giác mình xứng đôi với Kha Trạch hả? Cha của anh ấy là nhà tài phiệt, mẹ của anh ấy là nhạc sĩ, còn cô, cô là cái gì chứ?”
“Soi gương nhìn lại mình chút đi, rồi nhìn tôi nè, cô lấy gì để so sánh với tôi? Cô thật cho rằng mình kéo bừa vài khúc nhạc được mấy “bậc thầy” không rõ lai lịch khen ngợi thì có thể thật sự biến thành nhạc sĩ rồi sao? Cái phong cách trình diễn thấp kém không chịu được kia của cô mãi mãi không lên sân khấu nổi đâu!”
“Sớm muộn gì Kha Trạch cũng sẽ yêu tôi, cô hết hi vọng đi!”
Năm năm rồi, cô vốn cho rằng mình có kiên nhẫn hơn bất cứ ai, mình có thể đợi chờ hơn bất cứ ai.
Cô đã làm vô số hành động chuẩn bị, siết chặt nắm tay của mình, nghiêm ngặt ẩn mình năm năm, chính là vì một ngày ở tương lại có thể xuất hiện trở lại.
Nào ngờ bọn họ cũng không cho thời gian để cô đợi.
Bùi Thi cong lên khóe mắt, cười thản nhiên với Hạ Thừa Tư: “Anh Hạ, tôi nghe nói anh và cô Hạ chuẩn bị đưa lên người mới.”
Hạ Thừa Tư nhìn cô chăm chú chốc lát: “Ừ.”
“Chỗ của tôi có một người vô cùng thích hợp, cô ta biết chơi bốn loại nhạc cụ, hơn nữa còn giỏi về violin. Có tài hoa, dáng vẻ rất xinh đẹp, nếu để cô ta có một cơ hội phát triển, cô ta nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”
“Cô biết chơi nhạc à?”
Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, cho mình đầy đủ thời gian để nắm chắc cơ hội lần này.
“Tôi không biết nhạc cụ, nhưng rất yêu thích âm nhạc, cũng từng có kinh nghiệm tổ chức giàn nhạc giao hưởng…. Những điều này tôi đều có ghi trong lý lịch, có lẽ anh Hạ chưa có xem qua. Vốn nghĩ tự đề cử mình chịu trách nhiệm hạng mục phòng hòa nhạc này, nhưng kinh nghiệm tôi ở Thịnh Hạ không đủ, cho nên chuyện này tôi cảm thấy có thể giao cho chị Ngạn chịu trách nhiệm, sau đó tôi đề cử người có tài năng âm nhạc là được.”
Hạ Thừa Tư suy nghĩ trong chốc lát: “Cô dẫn tay đàn violin kia đến cho tôi xem trước.”
Sau khi kết thúc công việc một ngày, Bùi Thi về đến nhà. Vừa mới mở cửa đã vang lên khúc nhạc hợp tấu “Minuet” theo tông Son trưởng của Bach. Cô tìm theo tiếng nhạc đến phòng của Bùi Khúc, quả nhiên cậu và Hàn Duyệt Duyệt đang luyện tập.
Vốn khúc nhạc sắp sửa đến lúc cao trào, phát hiện có người đến, Bùi Khúc nhìn thoáng qua cửa lập tức ngừng lại hành động trên tay:
“Chị, chị về rồi.”
Hàn Duyệt Duyệt giận đến mức suýt nữa lấy cây vĩ đánh cậu: “Tiểu Khúc, tôi vất vả lắm mới chú tâm như vậy, sao anh lại cắt ngang vậy chứ!”
“Được rồi, hôm nay chị về định nói với bọn em một tin tốt.” Khóe môi Bùi Thi nhoẻn cười nhìn về phía Hàn Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, tôi đã tranh thủ được cơ hội trình diễn ở phòng hòa nhạc Kha Na cho em. Ngày mai em theo tôi đến công ty một chuyến, anh ấy nói muốn gặp.”
“…. Thật hay giả?”
“Thật, là trình diễn vào hôm khai trương. Có điều có thể thông qua cửa ải của Hạ Thừa Tư và Hạ Na hay không thì phải xem phần số của em.”
Hàn Duyệt Duyệt ngây ngô trong chốc lát, bỗng nhào đến ôm lấy Bùi Thi: “A a a, em thật sự không thể tin được! Thi Thi sao chị lại tài vậy chứ! Em nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có cơ hội xuất hiện rồi!”
Bùi Khúc lau mồ hôi: “Nằm gai nếm mật không dùng như vậy…”
“Trình diễn ở phòng hòa nhạc Kha Na đó. Thi Thi chị ngồi xuống trước đi, chắc chắn chị mệt mỏi rồi, em đi châm trà bưng bánh đến cho chị… Không được, em phải tỉnh táo một chút….” Hàn Duyệt Duyệt đặt Bùi Thi ngồi trên giường, chân như cưỡi mây bay đến phòng bếp.
Bùi Khúc nhìn đống sách nhạc chất chồng tại góc tường, khẽ nói: “Chị, khúc nhạc chị viết thật sự dự định cho Duyệt Duyệt như vậy sao? Duyệt Duyệt là người tốt, nhưng đó cũng là tâm huyết của chị mà. Tại sao chị không lấy thân phận nhạc sĩ xuất hiện chứ?”
“Không phải từ lâu đã cho em biết rồi sao, nguyên nhân chủ yếu chị chọn Duyệt Duyệt và vì cô ta xinh đẹp. Dù sao ánh hào quang của Hạ Na rất lớn, người đối kháng với cô ta không chỉ phải đẹp, hiểu âm nhạc, còn phải có tiềm lực trở thành thần tượng trong giới âm nhạc, còn phải biết sáng tác. Nếu như cô ta không soạn nhạc thì sẽ hoàn toàn không phải là đối thủ của Hạ Na.”
Đôi lông mày xinh đẹp của Bùi Khu cau chặt lại với nhau:
“Chị, chị biết tại sao em lại dốc hết sức luyện bản “Paganini Etude số ″ không?”
Bùi Thi quay người sang chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền.
“Bởi vì chị thích bản “Paganini Caprice số ″.”
“Đúng, từ trước đến nay em đều không đàn hay bản nhạc này được, luyện khổ cực như vậy chính là vì hợp tấu với chị. Chị quên mất lúc đó ba đã nói gì sao? Ba muốn chúng ta hợp tấu, không phải chỉ có một mình em trình diễn với những người khác.”
Bùi Thi cười vò rối tóc của cậu: “Hiện tại tay của chị còn chưa hồi phục, em nói như vậy không phải là làm khó chị sao?”
Bùi Khúc nghiêm mặt: “Em sẽ chờ chị hồi phục rồi hẳn nói.”
“Em yên tâm, chủ yếu chị muốn nâng đỡ Duyệt Duyệt, ngày mai em không cần phải đi theo bọn chị. Em chỉ cần xuất hiện lúc trình diễn chính thức là được rồi.”
“Đến lúc đó mời người khác đệm piano đi, em chỉ trình diễn chung với chị thôi.”
Bùi Thi cúi người nói xuống nói dịu dàng: “Tiểu Khúc, em rất tài giỏi, trình diễn nhất định không thể mất phần của em.”
“Chị chỉ cần nói với thiếu gia Sâm Xuyên, chắc chắn anh ấy sẽ chịu đưa giá cao mời những tay Piano khác. Có em hay không cũng chẳng sao.”
“Ừ, một ý kiến hay.” Bùi Thi nhìn nơi khác, giả vờ gật đầu, “Có điều em cũng biết tổ chức đứng sau thiếu gia Sâm Xuyên rồi. Bọn họ không phải là viện phúc lợi, sẽ không giúp người không công. Nói không chừng sau này chúng ta phải trả lại nhiều hơn.”
Khuôn mặt trắng nõn của Bùi Khúc đỏ ửng, nói kiên cường: “Mặc kệ, em chỉ hợp tấu với chị.”
Bùi Thi yên lặng hồi lâu, giọng nói bỗng lạnh đi vài độ:
“Bùi Khúc, em đủ rồi!”
Bùi Khúc ngây ra một chút, ngẩng đầu nhìn về cô.
Cô bước nhanh đến bên giường, dùng hai tay cầm lấy đàn violin của Hàn Duyệt Duyệt gác lên vai trái, lấy cằm kẹp lại rìa đàn, sau đó buông lỏng tay phải ra. Như cô đoán, không qua chốc lát tai trái đã không có sức thả xuống dưới. Cô kẹp đàn violin ổn thỏa, chỉ vào cánh tay trái của mình, nói sắc bén.
“Hiện tại ngay cả dây đàn chị cũng không bấm được, em muốn chị em làm trò cười cho thiên hạ sao?”
Bùi Khúc cắn môi dưới, hơi lúng túng nhìn cô hồi lâu: “Nhưng mà, chị, chuyện đã qua em cũng không so đo nữa, tại sao chị lại còn so đó vậy chứ? Mạo hiểm lớn để đi vào nơi nguy hiểm như vậy, chị không nghĩ sẽ xảy ra hậu quả không tốt sao?
“Hậu quả?”
Bùi Thi cười hờ hững.
Trước đây thật lâu cô đã từng đọc được trong một quyển sách: Bởi vì tập tính sinh sống của loài chim nên chúng rất khó để lại hóa thạch. Tổ tiên của loài chim đã xuất hiện tại Kỷ Jura từ sớm. Từ năm đến bây giờ đã hơn một trăm năm, nhưng loài người chỉ phát hiện có sáu bộ xương hóa thạch và một tiêu bản lông vũ.
Nên nếu ta quyết định muốn tự do bay lượn, thì phải sớm chuẩn bị tốt việc bị dòng xoáy thời gian nuốt chửng tan thành mây khói.