Mười giờ sáng, tại phòng họp tập đoàn Thịnh Hạ.
Hạ Thừa Tư nhìn lướt qua Hàn Duyệt Duyệt trước mặt. Cô ta mặc chiếc áo jacket ngắn màu đen và chiếc sơ mi trắng thắt nơ cao cổ kiểu cung đình cổ điển, quần dài màu trắng ngà và đôi giày sandal cao gót viền ren màu trắng, khuyên tai kiểu đeo sát gọn gàng không rườm rà, mái tóc dài đến eo buộc hờ ra sau ót được thắt một chiếc nơ màu nhạt.
Có thể nói đây là một ngày Hàn Duyệt Duyệt tràn ngập hơi thở nghệ thuật nhất trong cuộc đời. Nhưng chính cô ta cũng không thích trang phục mang phong cách như vậy. Biết phải gặp Hạ Thừa Tư, cô ta mang toàn bộ trang sức và quần áo đẹp nhất của mình ra — Chiếc váy ngắn màu hồng tươi, đeo dây chuyền bạch kim óng ánh, khuyên tai dài và làm mái tóc xoăn có thể đóng quảng cáo dầu gội đầu. Cuối cùng lại bị Bùi Thi hành ép buộc thành bộ dạng này. Nhất là đôi giày Bùi Thi cho cô, nhãn hiệu cao cấp nhất, nhưng logo thì phải lật gót giày lên mới thấy được…..
“Nếu không phải người có tiền mới có thể tiêu hoang mua nhãn hiệu này thì tại sao chị không mua loại nổi logo?” Buổi sáng Hàn Duyệt Duyệt nhìn để giày bằng vẻ mặt đau lòng.
Vẻ mặt Bùi Thi bất lực: “Em mua giày hay là mua logo?”
“Đương nhiên là logo rồi, không có cái logo đó thì đi mua hàng nhái giống vậy cho xong.”
Sau đó Bùi Thi liếc cô ta một cái thấy cũng không thể nói được nữa, trực tiếp bắt cô ăn vận kiểu trung tính mạnh mẽ, đưa đến trước mặt Hạ Thừa Tư.
Vóc người bốc lửa như vậy bị che kín không lộ ra cái gì, vậy mà Bùi Thi còn nói là “đối thủ với Hạ Na phải xinh đẹp”. Hàn Duyệt Duyệt giận nhưng không làm gì được, đành ăn vận như thế rùi bị đưa đến trước mặt Hạ Thừa Tư.
“Hàn Duyệt Duyệt đúng không?” Hạ Thừa Tư nói với vẻ mặt thản nhiên.
“Vâng, đúng ạ.” Hàn Duyệt Duyệt vội vàng gật đầu.
Từ lâu đã nghe nói Hạ Thừa Tư là một người vô cùng nghiêm nghị, nhưng xem ra hiện tại, dường như thái độ…. không chênh lệch lắm.
Có điều là anh cầm lấy bảng lý lịch của cô ta xem cẩn thận rất nhiều lần, nhưng cũng không ngẩng đầu đặt câu hỏi. Điều này khiến cho cô ta cảm thấy càng thêm mất tự nhiên. Anh cúi đầu lật tài liệu trong tay, lông mi thật dài tô thêm vài nét đẹp cho anh, nhưng lại không thể che hết ánh mắt độc đoán không được làm trái kia. Anh lật từng tờ trong đống nhạc phổ thật dày, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười không rõ cảm xúc.
“Sáng tác thật không ít.”
Những bản nhạc này đều là do Bùi Thi viết, Hàn Duyệt Duyệt hơi chột dạ, cũng không trả lời.
Hạ Thừa Tư lại nhìn thoáng qua Bùi Thi: “Tôi nghe thư ký Bùi nói cô rất thạo về nhạc cụ. Có hứng thú muốn thử sức tại phòng hòa nhạc Hạ Na hay không?”
Bùi Thi yên tĩnh đứng bên cạnh Ngạn Linh, mắt nhìn thẳng vào Hàn Duyệt Duyệt, giống như các cô không hề có chút quan hệ nào.
“Dĩ nhiên!” Hàn Duyệt Duyệt trả lời lo lắng muôn phần.
Hạ Thừa Tư nhanh chóng đưa nhạc phổ cho Ngạn Linh, thuận miệng nói: “Đã như vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho Hạ Na và cô gặp mặt.”
Cho đến khi Bùi Thi dẫn Hàn Duyệt Duyệt đi ra ngoài, Hàn Duyệt Duyệt vẫn chưa hồi phục thần trí:
“Chuyện này là sao? Đã xảy ra cái gì?”
“Em đã qua cửa ải của Hạ Thừa Tư rồi.”
“Cái gì? Cứ vậy thôi sao?” Hàn Duyệt Duyệt nhắc đến đàn violin, “Em vẫn chưa biểu diễn mà.”
Bùi Thi nhún nhún vai: “Em cho rằng một nhà doanh nghiệp như Hạ Thừa Tư có hứng thú với âm nhạc sao. Anh ta gọi em đến chỉ là muốn xem hình tượng của em có thể để anh ta kiếm được nhiều tiền hơn hay không thôi.”
Hàn Duyệt Duyệt nói không dám tin: “Nói như vậy là hình tượng của em qua ải rồi hả?”
“Ừ.”
“A a a, mặc như vậy cũng có thể qua ải sao?” Hàn Duyệt Duyệt không nhịn được mặt dần đỏ lên, “Nói vậy nếu em mặc chiếc váy hồng trễ ngực buổi sáng chẳng phải là anh ta sẽ bị em làm chết mê sao!”
Bùi Thi liếc xéo cô nàng.
Trên thực tế nếu như thật sự ăn vận như vậy, Hạ Thừa Tư sẽ nói “mau mau về làm hooters () đi, đừng để trễ.” Sau đó là để một đám nhân viên an ninh nhìn như xã hội đen ném cô ta ra khỏi cửa.
() Hooters: là những nhân viên phục vụ nữ ăn mặc gợi cảm trong các nhà hàng, quán ăn, quán cà phê.
Cô nghĩ nghĩ vẫn quyết định không để cho Hàn Duyệt Duyệt biết sự thật này là hơn. Dù sao Hạ Thừa Tư làm các cô gái có quá nhiều ảo tưởng tuyệt vời, khiến các cô nàng lầm tưởng trên thế giới này thật sự có loại đàn ông như bạch mã hoàng tử.
Thật ra theo lý thuyết thì tiến cử tay đàn violin ưu tú chắc chắn sẽ nhận được một chút phúc lợi. Nhưng sau khi đưa Hàn Duyệt Duyệt đi rồi trở về bên cạnh Hạ Thừa Tư, Bùi Thi vẫn tiếp tục làm trâu làm ngựa như cũ, hơn nữa cả ngày còn phải làm thêm giờ kéo dài.
Mười một giờ tối, ngay cả Ngạn Linh cũng đã hoàn thành xong công việc tan sở, Bùi Thi lại vẫn còn đóng dấu bản sao, gửi thư, bưng trà đưa nước cho Hạ Thừa Tư trong phòng làm việc như cũ, mệt mỏi đến một chữ cùng lười nói. Tinh thần Hạ Thừa Tư rất tốt, uống vào bụng gấp ba lần cà phê mà vẫn hoàn thành công việc chất đống như núi như là được nạp pin duracell nổi tiếng vậy.
Lúc hoàn thành kế hoạch cuối cùng, người đã đi về hết, đèn cả tòa cao ốc gần như là đã tắt hết. Bùi Thi hận không thể tròng túi vào người chạy vắt giò lên cổ phóng vụt ra ngoài, lại nghe thấy tiếng nói êm tai của Hạ Thừa Tư bất thình lình vang lên:
“Đi ăn khuya với tôi.”
Trong nháy mắt đó, trời long đất lở, biển gào núi sụp, trong lòng Bùi Thi như núi lửa phun trào nham thạch ào ạt, giống như là loài bò sát phát triển khắp nơi nơi từ Kỷ Than Đá đến Kỷ Phấn Trắng ()….
() + Kỷ Than Đá, kỷ Thạch Thán hay Kỷ Cacbon (Carboniferous) là một đơn vị phân chia chính trong niên đại địa chất, kéo dài từ khi kết thúc kỷ Devon, vào khoảng , ± , triệu năm trước (Ma) tới khi bắt đầy kỷ Permi vào khoảng , ± , triệu năm trước.
+ Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng , ± , triệu năm trước cho đến khi bắt đầu thế Paleocen của phân đại đệ Tam vào khoảng , ± , Ma. Là kỷ địa chất dài nhất trong đại Trung Sinh, kỷ Creta chiếm khoảng gần một nửa thời gian của đại này. Sự kết thúc của kỷ Creta xác định ranh giới giữa đại Trung Sinh và đại Tân Sinh
Cô gần như có thể đoán được chuyện xảy ra tiếp theo: Hạ Thừa Tư đưa cô đến một nhà hàng Tây cao cấp, kêu rượu đỏ, bánh mì baguette, thịt thỏ và ốc sên được nấu nướng tỉ mỉ và một tay đàn violin trong bộ vest tuxedo kéo nhạc bên cạnh, một mình dùng cơm trong ánh nến lãng mạn. Còn cô thì hóa thành cột gỗ hoặc là cô hầu gái nhỏ đứng quạt một bên, nhìn anh thong thả ung dung dùng xong tất cả món ngon, rồi cầm thẻ tín dụng của anh đi thanh toán. Trong lúc cô trả tiền thì chính anh đã lái xe rời đi. Sau đó khi cô lên xe buýt anh sẽ gọi điện thoại đến nói “Bảy giờ sáng mai đưa hồ sơ của Hàn Duyệt Duyệt đến chỗ người phụ trách.”
Nhưng sự thật là, sau khi chính anh cho xe dừng lại vào bãi đỗ xe, dẫn cô đi qua con phố mua sắm, sau đó đi vào một con phố ăn bình dân náo nhiệt.
Mùi thịt nướng đặc biệt tràn ngập đường phố, Hạ Thừa Tư xắn tay áo sơ mi, bước đến một quầy thịt nướng ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí kế bên: “Ngồi đi.”
Nhìn con đường này, Bùi Thi nhớ đến khi còn bé ba cô thường xuyên đưa cô và Bùi Khúc đến chợ đêm ăn đồ nướng. Nhưng kể từ khi ba cô qua đời, sau khi cô trở thành con gái nuôi của nhạ họ Kha, mỗi lần đi qua quầy thịt nướng, ngay cả cô nhìn thêm vài lần cũng bị Kha Trạch khinh bỉ: “Loại thức ăn này bẩn chết được mà em còn thích ăn. Anh dẫn em đi ăn món cao cấp.”
Mẹ của Kha Trạch nghệ sĩ violin, đàn violin bắt đầu từ Ý, vì vậy cả nhà bọn họ đều vô cùng tây hóa. Nếu anh nói “món ăn cao cấp” thì chính là món bít tết mì ống ở nhà hàng tây cao cấp rồi.
Những điều khác thì khó bàn cãi, nhưng mấy món thịt thà kiểu phương tây này làm sao có thể sánh bằng với ẩm thực đặc sắc của Trung Hoa được chứ? Cho nên sau khi đến Anh, Kha Trạch dẫn cô đi khắp mọi nhà hàng cao cấp, cuối cùng cô vẫn lựa chọn ở nhà tự nấu cơm.
Vẫn cho rằng Hạ Thừa Tư rời khỏi nước khá lâu hoàn toàn giống với Kha Trạch, cho nên giờ khắc này Bùi Thi ngỡ ngàng trong giây lát mới ngồi xuống bên cạnh anh. Nhìn khoai tây tươi, nấm xiên que tỏa sáng, và những miếng dưa leo được cắt từng miếng chỉnh tề trước mắt đến xuất thần.
Hạ Thừa Tư trở tới trở lui từng xâu trên vĩ sắt, thành thạo giống như là bản thân anh bán đồ nướng vậy.
Sau khi bà chủ mang lên mấy xâu cá nướng tươi và thịt dê thơm ngon, cuối cùng Bùi Thi không nhịn được nói: “Anh… thế mà lại thích ăn đồ nướng.”
Hạ Thừa Tư cũng không ngẩng đầu: “Không thích ăn những thứ này thì tôi phải thích ăn cái gì.”
Bùi Thi nghĩ một lát: “Bít tết.”
“Ở Anh ăn cơm tây nhiều năm vậy còn chưa đủ sao.”
Tim Bùi Thi bỗng giật thót. Đương suy nghĩ trả lời như thế nào thì Hạ Thừa Tư lại nhanh chóng đổi đề tài: “Nhớ nhầm rồi, em du học tại Mỹ.”
Bùi Thi trầm mặc hồi lâu: “Đúng vậy ạ.”
“Luân Đôn không có những món này.” Hạ Thừa Tư cầm xâu cá nướng, thoa dầu lên phía trên, “Người Anh thích sang trọng cho nên không cho phép bày bán ven đường, ngay cả trung tâm thương mại cũng có rất ít nơi ăn uống.
Bùi chớp mắt vài cái, biết rõ còn cố hỏi: “Vậy buổi tối bọn họ đói bụng phải làm sao?”
“Thời gian dùng cơm trễ, cơm nước xong thì đi uống rượu đến nửa đêm.” Hạ Thừa Tư ăn một miếng cá nướng, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Trách sao tỷ lệ mập của Châu Âu lại đứng đầu.”
“…” Bùi Thi nhìn ông chủ nửa đêm ăn cá nướng còn kêu bia kia, trong lúc nhất thời không bên nên trả lời như thế nào.
Một lát sau bà chủ bưng gà quay lên, nhìn thoáng qua Bùi Thi, cười nói: “Cậu Hạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đưa con gái đến đây ăn đó.”
“Ừ.”
Thấy anh không giải thích nhiều, bà chủ lại hăng hái lên, nhìn thoáng qua Bùi Thi. Cô gái này tuy mặc đồ công sở, hình như là đồng nghiệp của cậu Hạ, nhưng mặt mũi xinh đẹp lạnh lùng, nhìn thế nào cũng có vẻ xứng với cậu Hạ. Mấu chốt là vẻ mặt cô ta mệt mỏi, nhưng lại có vẻ như không được mệt mỏi…..
“Ôi, cậu Hạ, quả nhiên cậu không biết chăm sóc người ta mà.” Bà chủ hoàn toàn không nhìn đến vẻ xa cách của Bùi Thi, vỗ vỗ lưng cô, “Cậu xem thử vẻ xinh đẹp của cô gái này đi, cậu đã khiến người ta mệt mỏi thành bộ dạng gì rồi đây nè.”
Bùi Thi không thích đụng chạm thân thể với người khác, có điều chỉ hơi tránh né tay bà chủ.
“Vậy sao, thư ký Bùi, tôi khiến em mệt mỏi hả?” Hạ Thừa Tư vô cùng thích thú nhìn cô, đường nét xương quai hàm khá xinh đẹp.
Lịch sử tiến hóa của sinh vật xảy ra vô số sự kiện cách mạng quan trọng. Đôi khi ý nghĩa của những sự kiện này vượt xa tổng số sự kiện nhỏ đã xảy ra. Trong đó có một sự kiện xuất hiện động vật có xương sống tiến hóa thành có quai hàm trong lịch sử sinh vật. Cho nên, người có đường nét quai hàm rõ ràng luôn là người rất hấp dẫn, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không dễ gì đối phó. Là bởi vì bọn họ thường có cái đầu phức tạp hơn những kẻ bình thường.
Dĩ nhiên Bùi Thi biết Hạ Thừa Tư không chỉ phức tạp mà còn là một động vật máu lạnh, không thể vì anh ăn chút thức ăn của loài người mà buông lỏng cảnh giác với anh. Cô thẳng lưng, nói nghiêm túc: “Mới mức độ này mà mệt mỏi thì tôi cũng không dám ở bên cạnh anh Hạ.”
Bà chủ tiếp tục không màng đến sự bài xích của Bùi Thi, lại vỗ lên lưng cô: “Cô gái trẻ thật có tinh thần! Đùi gà sắp xong rồi, tôi đi mang ra cho các người.”
Bà chủ mới vừa đi, Hạ Thừa Tư tiếp tục mở rộng khẩu vị ăn gà quay, ăn xong lại lấy khăn giấy lau miệng: “Đúng rồi, ngày mai em theo tôi đến phòng hòa nhạc một chuyến. Đến lúc đó em dẫn Hàn Duyệt Duyệt theo để luyện tập, trong thời gian ba bốn ngày em có thể hoàn thành không?”
“Có thể.”
“Na Na thích loại nhạc mang phong cách sôi nổi.”
Hà Thừa Tư nói đến một nửa, không để ý đến bà chủ đã đến, chỉ tiếp tục nói: “Cho nên thời gian không phải là vấn đề quan trọng nhất, quan trọng là cảm xúc mãnh liệt và chất lượng.”
“Hiểu rồi, ba bốn ngày với tôi hoàn toàn ok, nhưng anh không có vấn đề gì sao?” Hạ Thừa Tư bận đến như vậy, khả năng không có nhiều thời gian để giám sát.
Hạ Thừa Tư nói hờ hững: “Lẽ nào ba bốn ngày em đều trông cậy vào tôi à?”
Bùi Thi còn chưa trả lời thì bà chủ đã đặt đùi gà xuống, nghiêm túc nhìn bọn họ: “Cậu Hạ, cậu đừng buồn. Gặp phải nữ anh hùng hào kiệt vậy cũng là phúc phận của cậu. Đừng lo, tôi có cách.”
Người trẻ tuổi bây giờ làm việc quả nhiên nhanh chóng quả quyết, chuyện như vậy mà cũng có thể thảo luận công khai. Bà cũng không thể theo kịp bước chân thời đại rồi. (Loyal Pang: sợ bà chủ thật, nghe ba chớp ba nháng rùi đoán mò lung tung cả lên ^_^)
Bà chủ đi một chút rồi trở lại ngay như gió lốc, đặt một đĩa hải sản trước mặt bọn họ: “Cậu Hạ, ăn hết chúng đi.”
Bùi Thi nghi ngờ nhìn đĩa hào sống.
Hạ Thừa Tư nhìn thoáng qua hào sống, lại nhướng chân mày nhìn thoáng qua bà chủ, hất cằm với Bùi Thi: “Em ăn đi, người cần cực khổ ba bốn ngày là em.”
“Khoan đã, cô gái này ăn không có tác dụng.” Bà chủ vội vàng ngăn cản Hạ Thi chuẩn bị ra tay, “Nhất định phải là đàn ông ăn mới bổ.”
Hạ Thừa Tư như có điều suy nghĩ gật đầu: “Hóa ra là vậy. Vậy thư ký bùi nè, bình thường chồng em cũng thích ăn hào sống sao?”
Lúc này cô mới nhớ ra bảng lý lịch của mình viết “đã kết hôn”. Chủ yếu là để nhà họ Hạ buông lỏng cảnh giác với mình. Bảng lý lịch không có dán hình cũng là sợ Hạ Na nhận ra chặn đường lui của cô. Không nghĩ đến vậy mà Hạ Thừa Tư vẫn nhớ đến điều này. Trong lòng cô hơi ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
“Ăn.”
“Thảo nào.” Hạ Thừa Tư đẩy đĩa hào sống của bà chủ mang đến đưa cho Bùi Thi, “Em lớn hơn tôi hai tuổi, nên chắc tôi sẽ nhỏ tuổi hơn chồng em, tôi không cần cái này.”
Bà chủ kinh ngạc nhìn bọn họ — Cậu Hạ thường xuyên xuất hiện trên ảnh bìa tạp chí mà lại, lại là kẻ thứ ba! Mà còn là kẻ thứ ba kiểu tình yêu chị em.
Nhưng trong lòng Bùi Thi sẽ không nghĩ như vậy.
Thực ra cô nhỏ tuổi hơn Hạ Thừa Tư, chẳng qua là số tuổi ghi trên bảng lý lịch lớn hơn vài tuổi thôi. Hiện tại Hạ Thừa Tư được lợi còn khoe mẽ khiến cô hơi khó chịu: “Đều là người trẻ tuổi, một hai tuổi có ảnh hưởng gì đâu.”
“Cũng đúng. Có điều trễ thế này em còn chưa về, chồng em không có ý kiến gì sao?”
“Không đâu, anh ấy biết tôi đang làm gì mà.”
Chồng cô ta còn biết cô ta đang làm gì!!! Bọn họ lại công khai đến mức vậy sao…..
Lần này bà chủ bị tin sốc làm kinh ngạc đến không nói nên lời, cuối cùng nhận thua, lảo đảo cất bước đi như muốn ngã.
Lúc này, điện thoại của Hạ Thừa Tư bỗng vang lên. Anh nhìn thoáng qua dãy số trên đó, không nhận điện, chỉ ấn tắt âm.
Nhưng cũng không lâu sau điện thoại di động lại không chịu buông tha vẫn rung lên, ngừng rồi rung, ngừng rồi rung, giống như là nếu anh không nghe thì sẽ vẫn gọi đến tận thế mới thôi. Bùi Thi là người biết chừng mực, cô chẳng quan tâm, chỉ tự mình yên tĩnh ngồi ăn. Cũng bởi vì cô yên tĩnh nên âm thanh rung lên kia trở nên càng rõ ràng, cho dù là ở nơi chợ đêm náo nhiệt cũng không cách nào xem nhẹ.
Cuối cùng, Hạ Thừa Tư bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi bắt điện thoại: “Alo.”
Bùi Thi không nghe được đầu bên kia điện thoại đang nói gì, nhưng tiếng nói lại như bắn liên thanh đùng đùng không ngừng, cô nhận ra giọng nói đặc biệt kia…. là Nguyên Toa.
Song, sau khi bên kia vừa kể lể dài dòng, Hạ Thừa Tư chỉ nói một câu. “Anh đang ăn cơm, nói sau đi.” Tiếp theo cúp máy.
Sau đó Bùi Thi cũng không hỏi nhiều. Hạ Thừa Tư nói thản nhiên: “Đây chính là nguyên nhân tôi không thích phụ nữ. Quá ồn ào.”
“Vậy thì thích đàn ông đi.” Bùi Thi ăn xâu thịt dê như không có việc gì.
Hạ Thừa Tư suy nghĩ lời cô nói trong chốc lát: “Hình như em rất có hứng thú với việc này?”
“Không có, dĩ nhiên không có.”
Hôm sau là ngày tháng .
Nhà hát Kha Na.
Lúc trước xem hình bên trong nhà hát tại công ty, cô đã biết được quy mô to lớn của nhà hát này. Bên trong có hàng trăm căn phòng làm việc và phòng học. Một số phòng làm việc còn đặc biệt được bố trí tại mái nhà có cửa sổ thủy tinh, để các nhạc sĩ ngắm nhìn trời sao vào buổi tối tìm kiếm linh cảm.
Sau khi thật sự bước vào đây, Bùi Thi mới cảm nhận được bỏ ra hàng trăm triệu đầu tư vào cung điện nghệ thuật to lớn biết bao. Tuy hình như Hạ Thừa Tư là kẻ hát dở tệ, nhưng hoàn toàn không ngại biến nhà hát Kha Na thành cung điện mà vô số nhạc sĩ mong ước.
Băng qua cửa sảnh trình diễn chính là bước vào một đại sảnh tên là Hạ Thụ Kim Điện. Nơi này dành cho khán giả giải lao, cũng là nơi triễn lãm và tổ chức sự kiện, có hơn nghìn mét vuông, bảy cây cột dạng trụ vàng chống đỡ tấm thủy tinh đa giác tạo thành đỉnh chóp. Ánh nắng hè rực rỡ chiếu xuyên qua tấm thủy tinh rọi thẳng xuống bên dưới, lại vì thủy tinh đa giác nên khúc xạ lóng lánh, sau khi trời vừa mờ tối sẽ bật hết tất cả đèn lên lại trở thành màu vàng xanh rực rỡ, vì vậy có tên là Hạ Thụ Kim Điện.
Theo chân Hạ Thừa Tư bước vào đại sảnh này, cô bị hơi thở đậm chất nghệ thuật âm nhạc ùa vào mặt. Điều khiến Bùi Thi khó có thể chấp nhận nhất chính là nhà hát này giống hệt như hội trường Kim Thụ của nhà hát quốc gia hiện tại.
Quản lý đưa Hạ Thừa Tư đi vào chỉ đại sảnh nói: “Thiếu tổng, nơi này đã tu sửa theo ý của anh và cô Hạ. Anh xem có phải nơi này rất giống với Kim Thụ không?”
Hạ Thừa Tư ngắm nhìn bốn phía: “Ừ.”
“Tại sao phải làm giống Kim Thụ?” Hàn Duyệt Duyệt hỏi.
Quản lý cười cười: “Cô Hạ sùng bái nhạc sĩ Bùi Thiệu nhất, khi ông Bùi còn sống, lần đầu tiên và lần cuối cùng cũng trình diễn ở Kim Thụ. Sau khi ông qua đời, quốc gia đã biến Kim Thụ làm nơi tưởng niệm, cô Hạ cảm thấy đây là điều tiếc nuối, cho nên đặc biệt cho sửa nơi này giống với Kim Thụ.”
Nghe đến đây, Bùi Thi không nhịn được nhắm nghiền hai mắt.
………………..
………………..
“Bé cưng Thi Thi, bé cưng Khúc Khúc, sinh nhật vui vẻ!”
Người đàn ông trẻ tuổi giang tay ra ôm chặt hai chị em sinh đôi trước mắt, nhẹ nhàng ôm bọn họ đến ngồi trên cánh tay mình. Nhưng hôm đó trên người ông không chỉ có mùi sữa tắm hương hoa cỏ như ngày trước, còn có một mùi hương thơm ngát nhạt nhưng trong lành. Cô bé hít vào một hơi, gục trên vai người đàn ông ngửi chốc lát:
“Ba ơi, đây là mùi gì?”
“Là tùng hương.” Ông mặc áo sơ mi vàng nhạt, ôm bọn họ đi qua căn phòng khách bé nhỏ, đến trước phòng bọn họ. Giọng nói dịu dàng như là nước suối róc rách dưới ánh nắng hè: “Công chúa nhỏ và hoàng tử nhỏ của ba, ba đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bọn con rồi đây.”
Ông đẩy cửa phòng ra.
Trong căn phòng nhỏ mười mét vuông được trang trí như một thế giới cổ tích nhỏ bé.
Trên giường đặt một cây đàn violin màu trắng và trong góc tường đặt một cây piano cũng màu trắng.
Người đàn ông ôm hai chị em đến ngồi xuống trước đàn piano, đặt đàn violin trên tay cô bé: “Những thứ này chính là quà của ba.”
“Cám ơn ba!”
Hai chị em cùng nói đồng thanh.
Cô bé ôm đàn violin, chớp đôi mắt thật to tò mò nhìn nó trong chốc lát, cầm cây vĩ ở bên cạnh kéo vài cái, âm thanh ken két như cưa gỗ khiến cô bé không khỏi nhíu chặt chân mày: “Ồn quá à. Ba ơi, cái này chơi chẳng vui gì cả.”
Ông cười cười, vò rối tóc cô, cầm lấy đàn violin và cây vĩ, đứng lên gác song song lên vai mình, rồi cầm cây vĩ đặt lên dây đàn theo hình dáng chữ thập, nhẹ nhàng kéo thật dài lên dây đàn…..
Vừa mới kéo đoạn đầu thì cô bé không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông — Đó là bài nhạc chúc mừng sinh nhật!
Ánh nắng đầu hè chiếu vào, chậm rãi xoay tròn trên áo sơ mi màu vàng nhạt của người đàn ông.
Thân hình ông cao gầy, lưng thẳng tắp, mọi âm tiết êm tai có trật tự nuối đuôi nhau liên tiếp, kết hợp với cánh tay tao nhã tạo thành giai điệu lãng mạn.
Cô bé không biết chỉ là một bản nhạc sinh nhật bình thường sao lại có thể êm tai đến vậy. Từng âm điệu chuyển đổi và lên xuống cũng khiến cô nghe đến cảm động, nước mắt gần như chực trào.
Nhưng ông kéo được một nửa bỗng dừng lại, lại ngồi xổm xuống đặt đàn violin vào tay cô lần nữa, nở nụ cười dịu dàng với cô: “Chúc mừng con gái của ba được sáu tuổi!”
Cô không vui, bắt đầu khoa tay múa chân nhõng nhẽo: “Tại sao không kéo tiếp, con còn muốn nghe, con còn muốn nghe!”
Con trai cũng vẫy tay nhỏ bé: “Con cũng muốn!”
“Nửa bài sau các con phải tự học, sang năm lúc sinh nhật của ba, các con phải hợp tấu bản nhạc sinh nhật cho ba nghe được hay không?”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được. Nói không chừng lúc đó sang năm mẹ cũng trở về rồi.”
Nụ cười của người đàn ông bỗng nhiên trở nên hơi ưu buồn: “Đúng vậy đó, chúng ta cùng nhau chờ mẹ về.”
Ông vuốt vuốt mái tóc dài chấm vai của cô, cầm lấy máy chụp hình đưa về phía ba người.
“Được rồi, bây giờ ba muốn chụp hình với công chúa nhỏ! Nào, một, hai, ba….”
– Tách tách.
……………..
……………..
Bùi Thi lén lấy ví tiền của mình ra, nhìn tấm hình cũ kỹ bên trong — Trên đó là người đàn ông mặc áo sơ mi vàng nhạt và hai đứa con trai con gái mũm mĩm. Người đàn ông ôm vai bọn họ, nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.
Cơn gió hè dịu dàng lướt vào đại sảnh, thổi lên mép váy và mái tóc dài của cô.
Lúc này, người quản lý nhận lấy tờ báo của trợ lý đưa đến, mở ra cho bọn họ xem: “Đúng lúc hôm nay là ngày kỷ niệm năm ông Bùi qua đời, cho nên cô Hạ còn đặc biệt đến đây.”
Tiêu đề bắt mắt đăng trên báo: “Kỉ niệm năm qua đời của nhạc sĩ Bùi Thiệu, fan ôm hoa tươi đến nhà hát quốc gia để nhớ đến thần tượng.”
Hàn Duyệt Duyệt tò mò: “Đến bây giờ nguyên nhân cái chết của Bùi Thiệu còn là một điều bí ẩn sao?”
Quản lý gấp báo lại: “Chỉ biết là ông tự sát, nhưng tại sao tự sát…. e là sẽ mãi mãi là một điều bí ẩn rồi.”
Bùi Thi nhìn khuôn mặt quen thuộc trên báo, trong đầu nhanh chóng hiện lên một cảnh nhiều năm trước….
Tiếng vang rền trời động đất ven thành phố, lá cây quay tít, cỏ xanh bay loạn, mây đen nặng nề kéo đến. Nhưng sấm nổ chớp giật lại không hề ngừng lại, một trận lại một trận điếc tai chói mắt. Người đàn ông nằm trên ghế salon thật lâu, hốc mắt trũng sâu xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ giống như người chết vậy, từng trận sấm chớp rọi sáng gương mặt ông.
Bởi vì Bùi Khúc nhát gan cứ gào khóc ở trong phòng, cô làm sao cũng không dỗ được cậu. Cho nên chạy đến níu tay người đàn ông: “Ba, ba, Tiểu Khúc khóc mãi, ba mau đến dỗ em đi…”
Lúc này người đàn ông mới như sống lại, vuốt vuốt mặt của cô: “Thi Thi, con là chị, con phải dỗ em.”
“Nhưng mà em chỉ nhỏ hơn con vài giây thôi mà.” Khi còn tấm bé cô đã rất biết tính thiệt hơn.
“Nhưng con vẫn là chị. Là chị thì phải chăm sóc cho em trai. Nếu như ba mẹ không ở đây, con nên đối xử tốt với em, để em con lớn lên trở nên mạnh mẽ, mới có thể đánh nhau với bọn con trai hư hỏng bắt nạt con, biết không?”
“Dạ….” Bùi Thi gật đầu cái hiểu cái không.
“Vậy bây giờ chị gái đi dỗ dành em trai có được không?” Người đàn ông dịu dàng vuốt tóc cô.
“Dạ.”
Bùi Thi gật đầu quay người chạy. Nhưng mới vừa đi được vài bước, người đàn ông phía sau lại kêu: “Thi Thi.”
Cô dừng lại quay đầu nhìn ông.
Giờ khắc này bầu trời đã bị tiếng sấm xâm chiếm, oanh tạc tất cả tòa nhà trong thành phố. Trong khoảnh khắc, vài hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống ào ạt, gõ lên cửa sổ thủy tinh, gõ lên thế giới xi măng cốt thép, mỗi một hạt như giọt nước mắt tuyệt vọng, đều báo hiệu trước cho một cuộc bi kịch thảm thiết.
Người đàn ông đứng lên, thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt: “Không có gì, đến với em trai đi.”
Nhưng sự thật là Bùi Khúc gào khóc không có người bình thường nào chấp nhận được. Bùi Thi dỗ dành cậu đến mức hết kiên nhẫn, suýt nữa là cầm đũa đánh lên cái mông nhỏ tròn lẳng của cậu, nhưng cậu vẫn không chịu nín khóc.
Cho đến khi….
Trong tiếng mưa rơi dày đặc ngoài cửa sổ, có một tiếng vật nặng rơi xuống rung chuyển cả bầu trời.
Bùi Khúc không hề khóc nữa.
Đêm mưa năm trước kia cũng không kéo dài quá lâu.
Sau khi mưa tạnh, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai chị em. Cũng không lâu sau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương. Bùi Thi vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ tóc như nhung của Bùi Khúc, nhìn thoáng qua phòng khách phía sau. Mặc kệ là Bùi Khúc hỏi cô điều gì, cô cũng chỉ nói “mau ngủ đi.”
Cho đến thật lâu, thật lâu sau, cuối cùng Bùi Khúc ngủ rất say, cô mới cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn căn phòng khách trống rỗng, cửa sổ mở rộng và vũng nước mưa đọng lại trên sàn.
Rèm cửa sổ bị mưa tạt ướt đẫm, được gió thổi khẽ lay động sau cơn mưa. Giày da của ba vẫn còn đặt tại vị trí ban đầu ở trước cửa, ông không có ra ngoài.
Bùi Thi vẫn còn là trẻ con hít sâu vào một hơi, đi từng bước đến trước cửa sổ — Cuối cùng, cô nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi ở dưới lầu hơn hai mươi tầng bị một đoàn cảnh sát, nhân viên bệnh viện và người dân vây quanh.
Có lẽ trí nhớ trẻ thơ luôn rõ nét. Bởi vì nghe cha mình trình diễn khúc đàn violin, nên cả đời cô luôn có tình cảm khó tả với dây đàn vửa mỏng manh vừa đa cảm kia. Bởi vậy nhìn thấy vũng máu đó, nên từ đó về sau cô chỉ thích mặc quần áo màu đen.
— Màu đỏ là màu sắc rực rỡ, chỉ có đêm tối mới có thể nhấn chìm được nó.
Sau đó phóng viên ký giả bao vây nhà cô, nhưng trước khi bọn họ đến gần thì chị em cô đã được người đến trước bọn họ đón đi. Chị em cô được đưa đến ở trong một căn biệt thự màu trắng xa hoa. Mấy ngày sau kinh hoàng vẫn chưa tan. Bùi Khúc vẫn ở trong phòng không chịu ra ngoài như cũ. Nhưng Bùi Thi đã một mình đi đến vườn hoa muốn xem thử tột cùng là bọn họ đang ở đâu.
Sai đó cô nhìn thấy một cậu bé thắt nơ cổ toát lên khí chất quý công tử. Một cô giáo mắt xanh tóc vàng người ngoại quốc đặt một quyển nhạc phổ trên bàn, đương cùng cậu đánh nhịp điệu trong nhạc phổ. Cậu nhanh chóng thấy được cô, nhìn xuống cô với vẻ hơi kiêu ngạo:
“Em là ai?”
Trái tim Bùi Thi còn nhỏ tuổi đề phòng muôn phần, nheo mắt hỏi cậu: “Anh là ai?”
“He’s the house owner’s son”. (Cậu ấy là con trai của chủ nhà.)
Dĩ nhiên Bùi Thi nghe không hiểu tiếng nói của cô giáo.
Cậu bé nhướng chân mày xinh đẹp, nụ cười có vài phần gian tà: “Em đến nhà anh còn hỏi anh là ai? Anh tên là Kha Trạch, em tên gì?”
Khoảng thời gian sau khi cha chết và sửa lại họ vào nhà mới thật sự quá ngắn, dẫn đến việc chỉ cần Bùi Thi nghĩ đến cha mình, cũng dĩ nhiên sẽ liên tưởng đến cậu bé mình kêu là anh trai nhiều năm.
Có điều là cô không nghĩ đến, khi ngẩng đầu lần nữa, vậy mà cô lại nhìn thấy cậu bé kia.
Hạ Na dìu Kha Trạch chưa khỏi hẳn đi ra khỏi đại sảnh trình diễn, lúc này trực tiếp đối mắt với bọn họ.
“Anh, anh cũng đến rồi.” Hạ Na vừa nhìn thấy Hạ Thừa Tư đã lập tức nói cười rạng rỡ, “Anh đã đến rồi thì em không đi nữa. Trạch, chúng ta dẫn anh vào trong xem đi…”
Cô ta bỗng ý thức được lực nắm tay mình của Kha Trạch tăng lên một chút, ánh mắt vẫn dừng tại một nơi phía sau mình.
Sau đó, cô ta nhìn lại theo hướng đó….
Cô gái sau Hạ Thừa Tư lẳng lặng đứng yên.
Mái tóc dài vén ra sau tai, buông xuông trên đầu vai theo chiếc cổ mảnh mai. Cũng bởi vì mái tóc đen nhánh, gương mặt cô có vẻ trắng noãn vô cùng. Phát hiện ra bọn họ đang nhìn mình, khóe miệng cô nhoẻn lên một nụ cười tự nhiên. Nhưng ánh mắt lại như nước suối ban đêm, bất kỳ ánh sáng nào lướt qua cũng chỉ khiến chúng trở nên sáng ngời, nhưng không hề gợn sóng.
Cuối cùng, tay Kha Trạch đang nắm chặt mới buông xuống, giống như hao hết tất cả sức lực mới nhẹ kêu lên một tiếng:
“Tiểu Thi.”
Trong đại sảnh có ánh nắng ngày hè và chiếc bóng.
Ít nhất ba bốn giây sau Bùi Thi mới chậm rãi nhìn thoáng qua Hạ Thừa Tư, lại nhìn thoáng qua Kha Trạch, chỉ chỉ mình: “Anh Kha gọi tôi phải không?”
Kha Trạch sửng sốt.
Thần kinh cả người Hạ Na như căng cứng cả lên, trong đôi mắt xinh đẹp nhìn Bùi Thi đầy vẻ kinh hoàng.
Kha Trạch buông tay Hạ Na ra, khập khễnh đi đến, nắm lấy cổ tay Bùi Thi, tức giận trách móc: “Khi Thi, em cho rằng cách ăn vận hơi thay đổi một chút là anh sẽ không nhận ra sao? Em nói đi, mấy năm nay đã chạy đi đâu? Anh gần như là đã lật ngược cả thế giới!”
Lông mi Bùi Thi khẽ run vài lần, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Hạ Thừa Tư: “Anh Hạ, chuyện này là sao?”
Hạ Thừa Tư còn chưa kịp nói chuyện, Kha Trạch đã giận đến véo mặt của cô: “Em còn giả vờ!” Anh kéo tay áo cô lên: “Muốn giả vờ với anh phải không, khi em còn bé đã từng bị té ngã, trên tay có một vết….”
Anh nhìn cánh tay trắng noãn không hề có một tỳ vết, lật qua lật lại tìm vài lần: “….Chuyện này là sao?”
Vẻ mặt Bùi Thi vô tội: “Tôi cũng đâu biết….”
“Kha Trạch, cậu nhận lầm người rồi.” Hạ Thừa Tư cười nhạt: “Ban đầu anh vừa mới nhìn thấy cô ấy cũng cảm thấy rất giống cô em gái nuôi của cậu, nhưng không phải. Cô ấy tên là Bùi Thi, còn lớn tuổi hơn cả chúng ta, đã kết hôn rồi, từ nhỏ học tại Mỹ.”
“Bùi Thi…. Em họ Bùi?” Kha Trạch ngạc nhiên.
“Đúng vậy ạ.”
“Làm sao có người giống đến vậy ….” Kha Trạch lắc đầu, lại nhìn thoáng qua Hạ Na, “Na Na, em nhìn cô ấy xem, có phải mặt mũi cô ấy rất giống em gái anh không?”
Sắc mặt Hạ Na trắng bệch, giọng nói hơi run lên, cũng không biết là tức giận hay khẩn trương: “Nhiều năm vậy rồi, em hoàn toàn không nhớ rõ cô ấy trông thế nào nữa.” Cô ta lại nhìn thoáng qua Bùi Thi, “Hằng ngày Kha Thi trang điểm rất đậm, ai biết được cô ta thật sự trông như thế nào.”
Hạ Thừa Tư võ vỗ vai Kha Trạch: “Tỉnh táo một chút, bọn anh vào trước. Có việc gì vào trong nói.”
Anh dẫn theo Kha Trạch đi một bước quay đầu lại ba lần vào trong sảnh trình diễn.
Bùi Thi nhìn theo bóng lưng lắc lư chập chững của Kha Trạch bằng ánh mắt hờ hững.
Người xưa nói thật hay, gương vỡ lại lành.
Trên thực tế thay vì phục hồi lại chiếc gương khiếm khuyết mà lại cắt tay mình bị thương lần nữa thì chi bằng cứ để nó vỡ nát vậy đi.
Cô theo sát bước chân Hạ Thừa Tư đi về phía trước. Lúc đi ngang qua bên cạnh Hạ Na, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Na vẫn nhìn mình chằm chằm không thôi, mỉm cười nói: “Cô Hạ, lúc đính hôn cô dự định biểu diễn “Kỵ Sĩ Tụng” sao?”
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Na khẽ hé ra, nhưng lại cổ họng lại như bị người ta chặn lại nói không nên lời.
“Tôi luôn rất thích “Kỵ Sĩ Tụng” của cô Hạ.” Bùi Thi không đợi cô ta trả lời, chỉ tiếp tục nói: “Có điều, tôi lại không thích tên bản nhạc đó lắm. Bài hát này bi hùng tối tăm như vậy, cô cảm thấy thích hợp với tựa đề tươi sáng kỵ sĩ và ca tụng sao?”
Hạ Na nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt, sắc mặt ngày càng khó coi.
“Nếu như bản nhạc này là tôi viết, tôi sẽ đặt tên cho nó là…” Chân mày xinh đẹp của Bùi Thi khẽ nhướng lên, khó có thể phân biệt cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng khóe miệng lại chứa một nụ cười thản nhiên, “….Ma Quỷ Bi Khóc.”