"Thế giới?" Trần Hạo Thiên khó hiểu hỏi.
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, đáp, "Anh sẽ biết."
Trần Hạo Thiên hơi cau mày, đang định nói tiếp thì lại nghe tiếng nói vui mừng của mẹ anh, Nhã Hồng, "Con dâu yêu quý ơi ~~~"
Hoàng Tuấn Khải chưa kịp định hình đã thấy má mình bị ai đó dùng hai tay kéo căng ra. Ngay khi cậu toả sát khí người kia đã bị kéo lại.
Trần Mạnh Khánh kéo vợ mình về, lạnh giọng nói, "Như thế là bất lịch sự!"
Nhã Hồng hơi bĩu môi, yếu ớt đáp, "Em biết rồi."
Lúc này khách mời mới dám thoải mái uống rượu nói chuyện. Có vẻ như Trần gia rất thích con dâu này. Bằng chứng là lúc này mọi người trong Trần gia đều đứng xung quanh cậu.
Hoàng Tuấn Khải nheo mắt lại, im lặng nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn cậu. Không biết đứa con dâu này liệu sẽ làm chuyện gì động trời nữa không đây. Bọn họ vô cùng chờ mong a.
Trần Hạo Thiên nói, "Giới thiệu."
Mọi người bừng tỉnh, lập tức nhao nhao giới thiệu. Ồn áo đến mức sắc mặt cậu càng thêm tối đi.
Trần Hạo Thiên lạnh lùng nói, "Từng người!"
"Khụ" Trần Tử Hải tiến lên trước, giữ nhiệm vụ cao cả - giới thiệu mọi người cho Hoàng Tuấn Khải.
Sau khi nói xong, Trần Tứ Hải bị Quốc Tử kéo xuống, chính thức bị dành spotlight!
Quốc Tử cười hì hì, nói, "Ta là cô út đấy nhé. Có chuyện gì cứ đến gặp cô út, cô út sẽ giải quyết mọi chuyện vui buồn khiến cho tâm hồn cháu trở nên rực sáng."
Lại nữa rồi.
Mọi người chỉ biết than thầm trong lòng. Bữa nào Quốc Tử cũng đọc sách truyện nên lời nào thoát ra miệng cũng mang một vẻ đứng đắn làm người ta phải cứng miệng. Mà, Trần Tứ Hùng là con trai của cô, nên có vẻ tính nhiều chuyện này cũng từ đó mà ra. Âu cũng là do di truyền quá hoàn hảo.
Trần Hạo Thiên mặt lạnh hỏi, "Tại sao cậu ấy phải đến gặp cô?" Có chuyện gì cậu gặp anh cũng được mà, anh sẽ giải quyết hết mọi âu lo buồn phiền của cậu. Đâu cần phải đến gặp cô út, chẳng lấy được kết quả gì mà còn phải ngồi lại nghe kể chuyện lãng xẹt nữa.
Không cần liếc mắt cùng biết Trần Hạo Thiên đang chán ghét tính nhiều chuyện của mình. Quốc Tử ơ một tiếng, khẽ liếc sang chồng con mình, đồng minh cần hỗ trợ a.
Trần Tứ Hùng dùng khẩu hình miệng nói, "Đổi lời a! Đổi lời!!"
Quốc Tử à lên, vui vẻ đáp lại, "Tất nhiên là phải gặp con rồi."
Trần Hạo Thiên hài lòng, nhìn Hoàng Tuấn Khải, ánh mắt như muốn nói, "Hãy làm theo lời cô út vừa nói!"
Một lúc sau, An Tử chạy tới, đưa cho Trần Mạnh Khánh tờ giấy xét nghiệm, "Mạnh Dương bị gãy hai xương sườn và nứt xương ở chân. Vết thương ở bụng không nặng lắm, không đụng đến nội tạng. Bây giờ đang tiến hành phẫu thuật."
Trần Mạnh Khánh lướt mắt sang tờ giấy, có chút kinh ngạc. Dù sao Trần Mạnh Dương cũng là người Trần gia, y cũng được học qua võ thuật. Nói cho chính xác thì con trai út của ông chính là một thiên tài. Chỉ học võ hai tháng, liền dư sức đánh bại được người thầy dạy võ cho nó.
Vậy mà giờ này lại có thể dễ dàng bị Hoàng Tuấn Khải đánh bại ông đã ngạc nhiên lắm rồi. Không ngờ, lại bị thương đến như vậy nữa.
Là người học võ, thân thể Trần Mạnh Dương rất cứng rắn. Ấy vậy mà giờ này trước mặt Hoàng Tuấn Khải lại thua thảm hại như thế!
Không ngờ... đứa con dâu này lại mang cho ông nhiều bất ngờ như vậy.
Nghe tình trạng của Trần Mạnh Dương, tâm tình của mọi người cũng không khác gì Trần Mạnh Khánh.
Chỉ duy nhất Trần Hạo Thiên biết rõ mọi chuyện bình tĩnh dựa người vào bàn, nói, "Em làm tốt đấy."
Anh biết rõ, theo tính tình ưa bạo lực của Hắc Ám Đại Nhân thì chắc chắn cậu sẽ không tha cho Trần Mạnh Dương. Bây giờ Trần Mạnh Dương nhập viện hơn tháng, chính là trường hợp nhẹ nhàng(?) nhất rồi.
Hoàng Tuấn Khải hỏi, "Cậu ta mấy tuổi?"
Trần Hạo Thiên có chút khó hiểu trước câu hỏi của cậu, nhưng vẫn đáp, ". Sao thế?"
Hoàng Tuấn Khải nhàn nhạt nói, "Cậu ta là thiên tài."
Khi đánh nhau với Trần Mạnh Dương, cậu nhận ra thân thể y rất cứng cáp. Đúng chuẩn người học võ. Với độ tuổi này mà đã được rèn luyện đến như vậy. Quả thật y là một thiên tài.
Chẳng qua, người y đang đấu lại là cậu - kẻ có năng lực biến thái nhất! Nếu để thua một tên nhóc hống hách cao ngạo thì làm sao cậu xứng với cái danh Hắc Ám Đại Nhân nữa đây.
__________________________________