Hắc Ám Huyết Thời Đại

chương 111: thân phận nghiên cứu viên sơ cấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh Điềm yên tĩnh ngồi trên một chiếc ghế dài lạnh lẽo,cảnh vật trước mắt vừa lạ lại vừa quen, nửa năm trước, mình vẫn còn cầm giấy tờ thơm mùi mực mới, một mình ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa trước toà nhà thí nghiệm này, đắm mình vào thế giới thần tiên trong sách.

Nửa năm sau, mình vẫn ngồi đây, nhưng điều không giống là, đã không còn là một con người nữa, đợi tiếng chuông điện không phải là để báo hiệu vào giờ học, mà báo hiệu một cuộc thí nghiệm cực kỳ kinh khủng.

“Số , phòng tiến hành thực nghiệm.”

Cảnh Điềm nhẹ nhàng khép trang nhật ký, một chiếc ảnh đã hơi ố vàng bỗng rơi ra từ trong sách, cô khom lưng nhặt nó lên, ngón tay cái sạch sẽ rờ lên từng khuôn mặt của ngươi trên tấm ảnh, dường như nghe thấy cả tiếng cười đùa thuở nào của họ, làn môi của cô dường như đang động đậy, sau khi lướt một lượt khắp tấm ảnh, cuối cùng ngón tay của cô dừng lại trên một gương mặt của một người con trai.

Cô bình tĩnh kẹp tấm ảnh vào trong sách, rồi ép cuốn sách vào ngực, đi vào cánh cửa lạnh lẽo đó, trong cánh cửa, mấy đôi mắt đang lạnh lùng nhìn vào cô.

Cảnh Điềm bước qua cánh cửa, rồi nói nhỏ:” Bắt đầu đi”

Rầm.

Một âm thanh vang lên, cánh cửa lớn của phòng chờ bị bật ra.

“Cảnh Điềm”

Sống lưng của Cảnh Điềm dường như run lên một chút, cô quay lại như đang bước vào chốn mơ mộng, quyển nhật ký trong lòng rơi xuống đât:”Anh.”

Không tin, hoài nghi, kinh hãi, vui mừng, đau khổ.. tất cả cảm xúc dường như đang dâng trào.

Sở Vân Thăng bước lên trước, xông về phía cô, nhanh như gió:” Em không muốn sống nữa?”

Hắn đã biết cái gọi là thí nghiêm thực phẩm mới là gì, thực ra đó chính là để giải quyết nguy cơ khan hiếm thực phẩm, tổng bộ nghiên cứu đã lấy thịt của những con trùng cổ quái và những sinh vật, qua quá trình phân tích gia công, sau đó tìm những người tình nguyện, để cho họ sử dụng loại thực phẩm này, rồi thông qua những con số phản ứng sau đó của người tình nguyện, và giải phẫu thi thể người tình nguyện đã tử vong, từng bước hoàn thiện quá trình xử lý và cải tạo, mục đích cuối cùng là mang đến cho con người nguồn thực phẩm có thể sử dụng được

Điều khủng khiếp nhất là, loại thí nghiệm này, tỉ lệ chết ngay tại hiện trường là hơn % còn những người may mắn sống sót cũng bị tổn hại rất lớn.

Tỉ lệ tử vong cao như vậy mà vẫn có người tình nguyện tham gia thí nghiệm, suy nghĩ của những người này nhất định không phải là vì hi vọng cho nhân loại ở tương lai đã viết trong “Tự nguyện thư”, mà vì thức ăn và thuốc men, tất cả những người tự nguyện tham gia thí nghiệm này, đều sẽ lấy được một số lượng thuốc và thức ăn nhất định, vì thế rất nhiều người đã “tự nguyện” có mặt tại đây.

“Anh, thật sự là anh sao?” Cảnh Điềm lao vào lòng Sở Vân Thăng, ôm chặt lấy hắn, như sợ rằng hắn sẽ biến mất vậy.

Sở Vân Thăng nhẹ nhàng ôm lấy người cô, cảm thấy rất rõ ràng sự sợ hãi của người con gái, cô ấy không tiếc tính mạng của mình để đổi lấy lương thực và thuốc men, mình làm sao có thể trách cô ấy được? Sở Vân Thăng hít vào một hơi dài rồi nói:” Đừng sợ, là anh đây.”

“Này, có phải làm nừa không đấy?” Người chủ nhiệm đằng sau chiếc bàn trong phòng thí nghiệm nói lạnh như băng.

“Câm miệng” Sở Vân Thăng trừng mắt với hắn ta, rồi nhấc bàn tay lạnh giá của Cảnh Điềm lên nói:” Chúng tôi không làm nữa, chúng tôi không thiếu lương thực. Chúng ta đi thôi.”

Hắn nói liên tục lần chúng tôi, chúng ta, rồi kéo Cảnh Điềm đi.

Chủ nhiệm Lô đập bàn hầm hừ:” Cô ấy đã ký vào “tự nguyện thư” đấy. Đồ đều đưa cho cô ta hết rồi. Nhất định phải làm.” Trên người Sở Vân Thăng không có biểu thị của ngươig ba bộ phận lớn, vì thế hắn ta mới dám buông những lời như vậy.

Sở Vân Thăng không hơi đâu để ý đến hắn, Cảnh Điềm vẫn còn sống, đã làm hắn rất xúc động rồi, cô ấy mạo hiểm cả cái chết để tìm đồ ăn và thuốc, điều đó cho thấy rằng cô và mọi người vẫn còn sống, hắn phải mau chóng tìm mọi người.

“Cản họ lại” Chức vị và quyền lực ngày hôm nay của chủ nhiệm Lô, làm cho không ít người thường xuyên nịnh nọt hắn, cầu cứu hắn, nhưng thấy Sở Vân Thăng không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn làm cho lửa giận bốc ngùn ngụt trên đầu hắn.

“Để cho họ đi” Giáo sư Tôn cuối cùng cũng vội vàng chạy vào, mặc dù ông là một Vũ ám (Võ sĩ bóng đêm), nhưng không thể bằng được Sở Vân Thăng, lúc này lại nghe thấy Lô chủ nhiệm không biết sống chết thế nào cản Sở Vân Thăng lại, giật thót mình, một người ngay cả Hoả DIễm Huyễn Điểu cũng không ngăn lại được, thì họ có thể làm được hay sao? Đừng làm cho phòng thí nghiệm ông khó khăn lắm mới xây lên được bị sụp đổ.

Chủ nhiêm Lô đờ người, vừa muốn tỏ vẻ, đã thấy người đến là giáo sư Tôn, gương mặt hung hãn của hắn lập tức trở về trạng thái bình thường, chạy đến bên cạnh giáo sư Tôn:” Giáo sư Tôn, sao ông lại đến đây thế này?”

“Tiểu Sở, đúng thật xin lỗi anh....” Giáo sư Tôn không để ý đến hắn, quay đầu nói với Sở Vân Thăng.

Chủ nhiệm Lô nghe thấy vậy mắt mở tròn vo, người có thể làm cho giáo sư Tôn nói những lời này có thế lực như thế nào vây? Hắn ngay lập tức nói:” Đây là bạn của ông sao? Ôi chà, thật là xin lỗi, xin lỗi. Tiểu Vương đi lấy hai gói mì đến đây, bồi thường cho người ta một chút, tiểu cô nương sợ rồi, sợ rồi. Đều là do chúng tôi làm việc không câẩ trọng, tư liệu không thu thập cho rõ, về sau nhất định sẽ phê bình và xử lý Trình Bình Văn.”

Trước đó ông ta hung hãn bao nhiêu thì giờ lại lương thiện bấy nhiêu, tốc độ và cường độ thay đổi làm cho ai cũng thấy ngơ ngác.

Sở Vân Thăng không có thời gian lãng phí nước bọt với họ, dắt Cảnh Điềm đi, dưới sự dẫn đường của giáo sư Tôn, ra đến ngoài tuyến phòng vệ của tổng bộ nghiên cứu, lúc gần đi, giáo sư Tôn gọi người đặc chế một huy chương, vì không kịp kiểm tra, vì thế hoàn toàn là do giáo sư Tôn tự phê vào đó, vậy nên chỉ là cái huy chương của nghiên cứu viên cấp thấp nhất, sơ cấp.

Sở Vân Thăng lờ mờ hiểu được giáo sư Tôn làm như vậy là để khi ông ấy quay lại tổng bộ nghiên cứu có cái để giải thích với mọi người.

Vì thế ngày hôm nay, mọi người đều chỉ là lợi dụng nhau mà thôi. Sở Vân Thăng cũng chẳng muốn tham gia vào cái gọi là tổng bộ nghiên cứu, hắn vẫn biết trong đó chứa đựng những gi. Nhưng với thân phận này, ở trong thành Kim Lăng có lẽ cũng không phải là một chuyện gì xấu.

Sở Vân Thăng vừa đến thành Kim Lăng chưa đến một ngày, không hề biết phân lượng của huy chương nghiên cứu viên này, nhưng tưởng rằng nói giống như huy chương của Vũ ám vậy, chỉ là một biểu tượng mà thôi, đại khái là để ra vào tổng bộ nghiên cứu.

Hắn không biết người khác thì lại biết, sau khi giáo sư Tôn đi khỏi, Đoạn Đại Niên và những người khác trong xe nhìn tấm huy chương trên ngực hắn ta mà đỏ cả mắt, huy chương của tổng vộ nghiên cứu ít hơn rất nhiều so với huy chương của Vũ ám, hầu hết những người làm việc trong tổng bộ nghiên sứu không có loại huy chương này, không giống với huy chương của Vũ ám dùng để biểu thị thân phận, huy chương của nghiên cứu viên còn biểu thị quyền lợi về thực phẩm vả y tế nhất định, và cả quyền lợi bảo vệ cho những người trong gia đình ... nói chung rất nhiều quyền lợi mà không thể tưởng tượng được.

“Trời oi, Sở huynh đệ, anh đi chưa đầy nửa tiếng đồng hồ mà đã lấy được cái huy chương của nghiên cứu viên, tôi đã từng nhìn thấy có người trong nửa tiếng bình định một đám Vũ ám chứ chưa từng nghe thấy ai nói nửa tiếng có được một chức nghiên cứu viên.” Đoạn Đại Niên lắp bắp.

“Đợi chut nữa rồi nói,” Sở Vân Thăng đang muốn biết tình hình của nhà cô:” Tiểu Điềm, cha mẹ em đâu? Đưa anh đi gặp họ.”

“Cha không còn nữa rồi, bị lũ trùng giết chết,” Cảnh ĐIềm cố gắng nhẫn nhịn không để nước mắt trào ra ngoài, nói:” A, mẹ vẫn còn sống, bà thường xuyên nói lúc đầu nếu như nghe lời anh thì tốt biết bao nhiêu...”

“Chú chết rồi sao?” Sở Vân Thăng choáng váng, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không thể chấp nhận được hiện thực này.

“Còn Tiểu Dật thì sao?” Âm thanh của Sở Vân Thăng đã có phần run rẩy, Cảnh Điềm và Cảnh Dật là chị em sinh đôi, lúc còn nhỏ, thường xuyên chạy theo đuôi hắn, ba anh em họ chơi với nhau rất thân, giờ đây hắn sợ lại nghe tin Tiểu Dật không còn nữa.

“Em trai , em trai đã...” Cảnh Điềm không còn chịu nổi nữa, nước mắt cô rơi xuống như mưa/

..........................

Khu Tây của thành Kim Lăng.

Ở đây tập trung một số lượng lớn cư dân của thành Kim Lăng, vì các nguyên do khác nhau đã bỏ nơi ở của mình, bị tập trung tại đây.

Từ sau khi quái vật xuất hiện, thành Kim Lăng không ai có thể hiểu được nguyên do của điều đó, không xuất hiện thông đạo trùng điệp, chỉ là thỉnh thoảng có một vài con trùng xông vào từ ngoài thành, vì thế trong thành phố gần đây cũng gặp phải tổn thất không nhỏ.

Vì có sự giúp đỡ của một lượng lớn quan chức của thành Kim Lăng, những người này sống tốt hơn so với nạn dân một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, muốn ăn cho no bụng, muốn một chút thuốc men và phục vụ y tế đều là những điều chỉ trong mơ mới có,

“Ăn cơm rồi, ăn cơm rồi.”

“Đừng đẩy nhau.”

Chen chúc cái gì cơ chứ?”

“Khốn nạn thật, sao không biết xếp hàng chứ.”

“Có cái quái gì cơ chứ?còn động thủ à?”

.................

Sở Hàm cúi đầu , mắt đờ ra, trong tay cầm một chiếc bát lớn, trong bát đen sì, đi theo đoàn người mà không thể nào cựa quậy được.

Cơ thể của cô ấy vốn gầy gò, gần đay lại ho không ngớt, có lúc còn nôn ra cả máu, cô muốn chen vào đó nhưng mỗi lần đều bị những người khoẻ hơn đẩy ra ngoài.

“ Chị Hàm, nắm lấy tay tôi, nắm chặt vào.” CHị Lưu Tam vốn không phải là người của Kim Lăng, là từ ngoài phía đông bắc gả đến đây, lúc vừa đến, vì thói quen quá khác nhau,mà chị Lưu Tam lại là người con gái thẳng tính, dễ đắc tội người khác,nên những người phụ nữ đều thích xì xào về cô, dần dần bài trừ cô ta, cũng chính vì tình tình Sở Hàm hoà hợp với mọi người, nê trở thành bạn thân của cô ấy.

Người chị Lưu Tam rất cao lớn, có lúc trông giống như một người đàn ông vậy, tên vốn dĩ của cô ấy là Lưu Nghị, nhưng lại có một cái tên khác là Tam tỷ, thời gian lâu dần mọi người chẳng nhớ tên cũ của cô ấy nữa, mà gọi người con gái này là chị Lưu Tam.

Những ngày tháng này, néu không phải là có chị Lưu Tam giúp đỡ Sở Hàm, mấy hôm nay khó khăn lắm mới được bữa cháo, vì Sở Hàm gầy gò ốm yếu không thể chen vào đó được.

“Tiểu ca, anh sao thế nhỉ, cho thêm một muôi nữa có được không? Con tôi đang nằm trên giường, không dậy được, tôi thay nói đến lĩnh phần, có được không?” Sở Hàm khẩn cầu nói,mỗi người chỉ được một muôi cháo, số lượng rất ít, một người không đủ ăn, huống hồ là hai người? cũng chẳng biết hôm nay con gái đi đâu rồi, Sở Hàm đã lo đến mụ mẫm cả người, tuyệt vọng rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio