Hắc Ám Huyết Thời Đại

chương 112: cảnh dật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mỗi người một phần, không thể nhận thay, đây là chính sách. Mỗi người đều giống như bà,thì chúng tôi cũng chẳng phải làm việc nữa. Đi đi, đi mau đi, đừng ở đây chắn đường người khác.”

Lộ Á Minh là người phụ trách ở đây, nói trắng ra cũng là nhờ dựa vào quan hệ, ai bảo cô em họ của vợ hắn là phu nhân của quan viên cao cấp bộ tổng chỉ huy cơ chứ? Việc này dường như là một việc không thể tốt hơn. có nằm mơ cũng làm cho người ta bật cười.

Cảnh cầu cứu như người phụ nữ trước mắt, hàng ngày Lộ Á Minh đều nghe thấy cả, đến lý do bi thảm gì cũng có, mấy người dân bình thường này, ngoài việc cúp đuôi đi bên cạnh hắn như một con chó, còn làm gì khác được nữa? Có lúc hắn cảm thấy mình giống như ngọc hoàng đại đế vậy. nắm quyền sinh sát của những con người này.

“Lĩnh xong rồi thì cút đi, đừng có đứng đấy, chắn đường.”Người đằng sau nghe thấy liền hét lên, cái đói làm cho con người ta mờ mắt.

“Sao các người lại thế này được, con trai chị ấy thật sự là không thể dậy nổi..” Lưu Tam giải thích.

Tính cách Sở Hàm rất hoà nhã yếu đuối, nhưng trong long lại rất kiên cường, nếu không phải là con trai mình đã gần thoi thóp thì bà cũng thôi, thế là bà lại mặt dày cầu xin lần nữa:” Chuyên viên Lộ, ông thương cho mẹ con tôi, nửa muôi nữa cũng được.”

“Thương? Giờ đây ai cũng khó khăn? Nhiêu người thế này, tôi thương được hết à?” Lộ Á Minh thẳng thừng từ chối.

Sở Hàm thấy không còn hi vọng gì bèn cầm bát đi xuống, nhưng đằng sau toàn là người, dẫm nhầm lên chân của một người đàn ông cao lớn, người đó không thèm nể nang gì, đã đốc thúc không thôi, giờ lại bị SỞ Hàm dẫm vào chân, đột nhiên lửa giận lên cao ba trượng, ngay lập tức xốc cổ áo bà, ném ra ngoài.

Coong, coong.

Sở Hàm ngã sõng soài trên mặt đất, bát cháo trong tay bà văng ra.

Chiếc bát mẻ vốn đã không rắn chắc gì, ngay lập tức vở tan thành năm mành, cháo lẫn với những mảnh vỡ rơi trên mặt đất.

Sở Hàm không để ý đến mình đang đau đớn, ngay lập tức lao ra, gùng tay vớt những đám cháo đang ở trên mặt đất.

Có người thấy bà chỉ là một người đàn bà yếu đuối, lại đói khát, cũng không để ý đến cảnh sát ở trước mạt, đến giành giật cháo, cũng chẳng ngại bẩn thỉu,trực tiệp dùng tay vớt đưa lên miệng.

“Đừng cướp, đây là của tôi, đừng cứơp...”Sở Hàm lo đến độ run bắn lên, hoảng loạn dùng tay ép chặt lên chỗ cháo của bà, chẳng để ý đến ngón tay bị mảnh sứ cứa rách, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả cháo.

Đột nhien tất cả những cảnh tay đến cướp đều biến mất, một người cũng không còn, chỉ còn bà vẫn đang ôm lấy đám đồ ăn không rời:”Là của tôi,là của tôi...”

“Cô ơi.” Sở Vân Thăng quỳ xuống dưới đất, đỡ lấy vai Sở Hàm, tim đau như bị dao cứa vậy.

“Me” Cảnh ĐIềm cũng nhào đến.

“Anh đừng ăn cướp cháo của tôi, đừng cướp cháo của tôi....” Sở Hàm cũng không ngẩng đầu, run rẩy nói.

“Cô ơi, là cháu Vân Thăng đay, là trứng lớn đây, cô xem xem, này, cô xem xem.” Nước mắt đã làm tròng mắt của Sở Van Thăng nhoè đi, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Sở Hàm, Đặt lên mặt mình không để ý đến máu trộn lẫn với cháo.

Sở Hàm ngẩng đầu, lặng người nhìn khuôn mặt đó, trong mắt lộ ra một vẻ khác thường rồi dần xúc động.

“Vân Thăng? Thật là Vân Thăng rồi.” Sở Hàm sờ khắp nơi trên mặt Sở Vân Thăng, rồi xuống đến cổ, cuối cùng ôm chặt hắn vào lòng:” Vân Thăng của cô....huuuu.....” rồi khóc rống lên.

“Đừng chạy, đó là tên khốn này.” chị Lưu Tam biết người này, tên là Kim Nhuệ, là tên khốn nổi tiếng ở vùng này, cô nắm chặt lấy áo của hắn, nhưng không giữ chặt được, để hắn lẩn mất, thế là hét lớn.

Đoạn Đại Niên vẫn đứng đằng sau Sở Vân Thăng, hắn vừa định chạy theo, thì đã nhìn thấy một bóng người còn nhanh gơn hắn, đến khi bóng người bắt được người đàn ông đó, Đoạn Đại Niên mới nhìn rõ đó chính là tên Lắp bắp thủ hạ của mình.

“Ngươi... ngươi.. ngươi...tên khồn này còn.. còn...còn...” tên nói lắp bắp hít sâu vào một hơi, cuối cùng cũng thốt được một câu:” Còn chạy.”

Các vị đại ca, các vị đại gia, tôi thật tình không cố ý, các vị tha cho tôi đi, nhà tôi còn....a” Kim Nhuệ sợ đến độ hồn bay phách lạc, đừng nói là người quỳ dưới đất kia đeo một cái huy chương của tổng bộ nghiên cứu, mà kể cả người Vũ ám đằng sau hắn ta cũng không thể nào đắc tội được.

Tên nói lắp bắp phóng ra hoả năng của mình, chớp mắt đã lan đến tay phải của Kim Nhuệ:” Là...là tay...tay nào? Tay..tay..này chơi trước đi.”

Người của Đoạn Đại Niên đều là những hạng cướp bóc giết người không ghê tay, chỉ ở núi Thanh Long thôi, trên tay những người này không biết đã dính bao nhiêu máu, làm việc này đã trở thành một thói quen, chẳng lạ lùng gì nữa.

Sở Vân Thăng giúp Sở Hàm băng bó xong vết thương, khi đỡ bà dậy, tên nói lắp bắp đã giết xong Kim Nhuệ rồi,

“Đại... đại ca, Sở...Sở tiên sinh, người...người đã giết...giết xong rồi.” Tên lắp bắp vui vẻ báo công trạng.

Đoạn Đại Niên thầm chửi một câu, khỉ thật công của ông mày mà mày dám cướp, đợi ngày khác sẽ xử lý nhà mày.

Sở Vân Thăng nhìn thi thể dưới đất, gật đầu, thần thái lạnh lùng, đỡ Sở Hàn rất yếu đuối, rồi nói:” Tiểu Điềm, giờ mọi người đang sống ở đâu? Đưa anh đến đó xem sao đã”

Đến khi Sở Vân THăng và những người khác đã đi rồi, Lộ Á Minh mới thầm thò tay ra gạt mồ hôi trên trán, một nghiên cứu viên chính cống của tổng bộ nghiên cứu, lại còn có sáu, bảy vũ ám, ra tay là kết liễu ngay một người còn đang còn sống. Vừa nghĩ đến lúc nãy mình còn hùng hồn cự tuyệt cầu khẩn của người phụ nữ đó, hắn có hơi không đứng vững. Mặc dù hắn hoàn toàn làm việc theo chính sách, nhưng không thể không đề phòng, người ta chẳng thèm nói lý. Tổng bộ nghiên cứu và tổng bộ vũ ám, nếu như mình chịu thiệt trước mặt bọn họ, thì đúng là chẳng còn đất nào mà chui.

Nghĩ một hồi lâu, Lộ Á Minh không ngồi được nữa, đích thân múc đầy hộp cháo, lấy trong xe ra mấy hộp thịt hắn đã cất đi....

Nơi ở hiện giờ của cô là một túp lều bỏ đi xấu xí và bẩn thỉu, Sở Vân Thăng vừa vào trong đã ngửi thấy một mùi thối xộc lên, hắn không thể tưởng tượng được ràng, cô vốn là người sạch sẽ, sao lại có thể sống trong môi trường thế này.

Ở bên ngoài nhìn túp lều này không lớn, chỉ khoảng mét vuông, bên trong đen như hũ nút, không nhìn thấy gì cả, Sở Vân THăng bật đèn pin, chỉ thấy trong lều chất một đống những đồ lung tung, hai bên còn đặt hai chiếc giường ọp ẹp, trên một chiếc giường có một người đang nằm đó, chỉ lộ ra đầu.

“Tiểu Dật?” Sở Vân Thăng vội vàng đỡ cô ngồi xuống đầu giường, rồi bước đến bên giường Tiểu Dật, gọi một tiếng, hắn đã biết được tình hình của Tiểu Dật rất nguy cấp từ lời của Tiểu Điềm.

Cảnh Dật là một Vũ ám giác tỉnh, điều này làm hắn hết sức vui mừng, nhưng năng lực của hắn không được mạnh, lại bị thương đến hai lần, một lần là trước khi giác tỉnh, lúc đó thành Kim Lăng rất hỗn loạn, để tranh giành thức ăn, bị đám người đánh cho trọng thương, về sau cô quyết bán nhà, lấy thuốc cứu tính mạng hắn.

Hai tháng sau bệnh khỏi, hắn giác tỉnh, lúc đó, quân đội phối hợp với vũ ám cuối cùng cũng đánh đuổi được lũ trùng đi, vũ ám ở các nơi bắt đầu tranh giành địa bàn, lương thực bắt đầu thiếu thốn, cô và Cảnh ĐIềm nghĩ mọi cách để tìm lương thực, cuối cùng cũng hết, nhà cô chỉ còn lại người, phải dựa vào sức lực của Tiểu Dật trong bang phái mới kiếm được cái ăn.

Nửa tháng trước, bang phái của Cảnh Dật xung đột với bang phái khác, gần như mọi người đều chết hết, chỉ có Cảnh Dật dựa vào lòng kiên trì, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng về gặp cô, buổi tối hôm đó hắn sốt cao, rồi lại hôn mê hai ngày, ngày thứ ba đã biến thành thế này, giống như một người chết vậy, chỉ có hai mắt còn động đạy được, tất cả những bộ phận khác đều như đã chết, nếu không phải là trong cơ thể của hắn còn chút băng năng, thì có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.

Hắn rất ngoan cường, từ ba ngày trước đã bắt đầu không chịu ăn uống, muốn tuyêt thực để chết đi, thế này mới làm cho Cảnh Điềm không phải đi làm thí nghiệm thực phẩm mới, đổi lấy thuốc cứu hắn.

Chỉ là, một người bác sĩ ở gần đó nói rằng, người này đã không còn cứu được nữa, hắn đã bị thương ở năng lượng giác tỉnh, giờ đây tất cả mọi sự chữa trị đều mang lại tác dụng không lớn.

Điều này làm cho Sở Vân Thăng nhớ đến một người, đó chính là vu bà, không biết bà ta có thể cứu được Cảnh Dật hay không, nhưng ít nhất đó là một tia hi vọng.

Nhưng có điều, Sở Vân Thăng vẫn còn một cách khác nữa, chỉ cần hắn có thể chế tạo ra nguyên phù chữa trị, thì nhất định sẽ cứu được Tiểu Dật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio