Không có người trả lời.
“Thành giao.” Giải quyết dứt khoát.
Phong Vân bỏ ra ba triệu mua một người sống.
“Mời đến hậu trường đài thọ.”Người chủ trì mang vẻ mặt mỉm cười nhìn Phong Vân.
Phong Vân hai lời chưa nói, đứng dậy nụ cười tràn đầy trên mặt bước qua Phong Dương tiến đến.
Phong Vũ nhìn thấy bóng dáng Phong Vân, tiến đến đứng trước mặt Mộc Hoàng cũng sắc mặt nộ khí , dò hỏi :“Nó thực sự có tiền?”
Có rắm tiền, con rận còn chả có, Phong Vân ngu ngốc, Mộc Hoàng cảm thấy hắn căn bản không cần đi theo để biết rành mạch.
“Chắc lại viết giấy nợ.” Năm chữ ngẹn trong cổ họng mãi mới thoát ra được.
Phong Vũ bất ngờ, Lâm Quỳnh nhất thời cười to, liền ngay kẻ lãnh khốc là Dương Vụ cũng phải nhếch khóe miệng.
Đồng thời, hậu trường bên kia, Phong Vân lấy ra ngọc bội của Hách Liên vương phủ tiểu thế tử làm dấu , ở trên tờ giấy trắng vung mấy nét bút, điểm chỉ.
“Khiếm trướng,trong ba tháng sẽ hoàn trả.” Phong Dương cười khổ nhìn Phong Vân.
“Ta nhớ không lầm, ngươi đã thiếu của học viện mười chín triệu bốn trăm ngàn,bây giờ thêm ba triệu này,như vậy tổng cộng hơn hai mươi triệu .”
“An tâm , Hách Liên vương công phủ ba triệu thì vẫn có thể lấy ra .” Phong Vân hướng Phong dương cười tao nhã.
Xác thực, mười chín triệu xuất ra sẽ có vấn đề,nhưng ba triệu thì không thành vấn đề .
Cho dù Phong Vân còn không bỏ ra, Hách Liên vương công phủ vẫn là còn đó .
Phong Dương mỉm cười nhìn Phong Vân, nửa ngày sau mới chậm rãi bật cười:“Hảo, lúc này đây ta liền cấp cho Phong Vân tiểu huynh đệ mặt mũi, ta cho ngươi khiếm (nợ)