Edit: Vân Hinh Du
"......" Bác sĩ.
"......" Hạ Tịch Nhan.
Xung quanh lặng im một lát.
"Vị tiểu thư này không mang thai, cô ấy chỉ bị đau bụng kinh thôi." Bác sĩ thấy Lăng đại thủ tịch trầm mặt xuống, hắn vội vàng giải thích.
Khó thấy được kinh ngạc xuất hiện trên mặt Lăng Vân Tiêu.
Trước mặt nhiều người như vậy nói cô bị đau bụng kinh, Hạ Tịch Nhan có chút ngượng ngùng.
Lăng Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía Hạ Tịch Nhan, giống như đang hỏi cô vì cái gì không nói rõ ràng, Hạ Tịch Nhan đỏ mặt.
"Là tại anh bảo em không được nói chuyện." Hạ Tịch Nhan đem đầu hướng qua chỗ khác, không có dũng khí xem phản ứng của Lăng Vân Tiêu.
"......" Lăng Vân Tiêu.
Lần hố này, làm người ta thật sự xấu hổ.
Nhưng Hạ Tịch Nhan vẫn phải lưu tại bệnh viện một đêm, đây là ý của Lăng Vân Tiêu.
Nhưng cô không muốn nằm viện, mùi bệnh viện thật sự không dễ ngửi.
Vừa mới bắt đầu, Hạ Tịch Nhan còn có ý tưởng thuyết phục Lăng Vân Tiêu, nhưng thái độ của hắn rất cường ngạnh.
Lăng Vân Tiêu đi xử lý thủ tục nằm viện, phòng bệnh cũng chỉ còn dư lại một mình Hạ Tịch Nhan.
Sau khi uống thuốc giảm đau xong, cả người Hạ Tịch Nhan đều trở nên có tinh thần hơn nhiều.
"Ký chủ thật xấu, rõ ràng là bà dì tới, lại lừa nam chủ là sinh non." Thanh âm trêu đùa của hệ thống vang lên.
"Ta nói ta sinh non khi nào." Hạ Tịch Nhan buồn bực.
"Chính là cô cái gì cũng chưa nói mới càng quá mức, làm cho nam chủ tự mình hiểu lầm."
"Dì cả đến, ta đau đến sắp ngất đi rồi, nào còn có nhiều sức lực nói chuyện như vậy, ta làm sao biết được hắn sẽ não bổ nhiều như vậy." Hạ Tịch Nhan mắt trợn trắng, cho rằng thích não bổ là quyền lợi của nữ nhân, nam nhân này như thế nào so với nữ nhân còn thích não bổ hơn.
"Ký chủ, không cần giải thích, giải thích chính là che dấu."
"......" Hạ Tịch Nhan.
Cửa bên kia truyền đến tiếng bước chân, Lăng Vân Tiêu đã về tới.
"Như thế nào còn chưa ngủ?" Lăng Vân Tiêu mở cửa, thấy Hạ Tịch Nhan ngồi ở trên giường.
"Bệnh viện âm u, em một mình ở bệnh viện, rất sợ." Hạ Tịch Nhan giãy giụa lần cuối.
"Anh bồi em." Lăng Vân Tiêu tắt đèn phòng bệnh, ngồi bên giường bệnh.
Phòng lập tức trở nên tối sầm.
Nghĩ đến hắn vì bồi cô, cả một đêm đều ngồi, Hạ Tịch Nhan có chút lương tâm bất an, nếu không thì bảo hắn lên giường ngủ cùng cô đi.
"Ký chủ, là sắc tâm của cô nổi lên đúng không, đừng đem chính mình nghĩ đến thiện lương như vậy." Thanh âm của hệ thống vang lên ở trong đầu.
"Câm miệng, không có mặt, không có ngực, không có mông ngươi không tư cách cùng ta đàm luận cái này." Hạ Tịch Nhan không khách khí mà phản bác.
"......" Hệ thống không mặt mũi, không ngực, không mông.
"Nếu không thì anh lên đây ngủ cùng em đi."
Đèn dập tắt, Hạ Tịch Nhan không thấy rõ mặt của Lăng Vân Tiêu, chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của hắn ngồi ở mép giường.
"Được." Lăng Vân Tiêu lên tiếng.
Hạ Tịch Nhan chỉ cảm thấy chăn bị xốc lên, một khối thân hình ấm áp lại gần, cô bị kéo vào một cái ôm ấm áp, phía sau lưng bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Ngủ đi." Tiếng nói trầm thấp nam tính.
"......" Hạ Tịch Nhan, vì cái gì lại dùng cái chiêu dỗ con nít ngủ kia tới dỗ cô ngủ a!
"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: %,
Giá trị hắc hoá: %,
Ký chủ bổng bổng đát, tiếp tục cố lên nga!"
Độ hảo cảm tăng, Hạ Tịch Nhan rất vui vẻ, cô nhịn không được ôm lấy đại BOSS, "Anh thật tốt."
Gần nhất vẫn luôn cho tăng độ hảo cảm cho cô, thật là tuyệt vời.
"Còn tốt khi đó anh không có đánh gãy tay của em, bằng không thật đúng là không thể cảm nhận được cảm giác được em ôm." Lăng Vân Tiêu dùng một loại âm thanh làm người ta mang thai nói ra vài lời thấm thía.
"......" Hạ Tịch Nhan, trong lòng chỉ có ba chữ ĐMM!
Nguyên lai lúc trước gia hỏa này thật sự nghĩ tới đánh gãy gân tay của cô, mà không chỉ là uy hiếp.
//
Min: đăng giờ này hong biết có ai vote không nữa=((
Dù là chương trước chưa đủ vote nhưng tui vẫn đăng chương nè, vì tui biết dù vote hay không các bạn cũng hóng chương mới từ tui lắm hjhj, zậy hoi là tui zui òi ^^
P/s: gửi nghìn nụ hôn tới các tình iu đã vote cho tui nha.