Thời gian dung hợp mất mười ngày, mọi người kinh ngạc cảm thán nhìn xác suất thành công %, cũng chứng kiến hình ảnh không thể tưởng tượng, nếu dùng trong nghiên cứu y học, sẽ là bước nhảy vọt không thể hiểu hết.
Trong tấm kính trong suốt, thiếu niên cả người trần trụi, làn da màu đồng do phơi nắng, đi xuống là đôi chân thẳng tắp thon dài, nhìn lên là khuôn mặt tuấn lãng.
Lồng ngực phập phồng, ngón tay khẽ run, đều nói lên hắn còn tồn tại.
Người đàn ông đeo kính nhìn vào bên trong, kinh ngạc lên tiếng: "Đúng là kỳ tích."
Nghiêm Duệ vẫn luôn phái người theo dõi Nghiêm Viêm, cũng kiểm tra thể chất của hắn, ngày đó ông ta đuổi theo Nghiêm Viêm, lại không cẩn thận mất dấu, khi tìm thấy hắn, lại phát hiện hắn giết chết số , ông ta vĩnh viễn không thể quên hình ảnh ngày hôm đó.
Nghiêm Viêm cưỡi trên người , dùng gậy cắm vào trong mắt số , nhân lúc số đau đớn nhảy lên cắm xuyên qua bụng số .
Máu bắn khắp nơi, máu bắn lên khuôn mặt hắn, đôi mắt đen nhánh mang theo lạnh lẽo và thô bạo không thể xuất hiện ở một thiếu niên mười mấy tuổi.
Tuy số là sản phẩm thất bại, nhưng lực công kích mạnh hơn một người đàn ông trưởng thành rất nhiều, làm sao sẽ bị thiếu niên giết chết dễ dàng như vậy, sức lực của ông ta cũng không đủ để cắm xuyên bụng số a.
Thân hình số cao lớn, tuy bụng không cứng rắn bằng phần lưng, nhưng so sánh với con người, đó là còn cứng hơn đá, sao có thể......
Bây giờ mới biết được, có thể phân liệt thành quái vật như số , sao có thể là người thường.
Người đàn ồng đeo kính đẩy đẩy gọng kính, vừa muốn rời đi, lại nghe thấy giọng nói nỉ non bên trong.
Dựa gần, cúi người xuống đã nghe thấy hắn nói trong mơ hồ.
"Ngư...... Ngư...... Đừng bỏ lại tớ....."
Người đàn ông đeo kính mở to mắt, không phải bây giờ đang trong thời gian chữa trị sao? Sao có thể nói mớ?
Đúng là gặp ma...... Người đàn ông đeo kính hoảng hốt chạy tới phòng thí nghiệm của Nghiêm Duệ.
Đây là một phát hiện quan trọng, thời gian chữa trị thế nhưng còn có thể nói chuyện!
-
Mười năm sau.
Trong một căn phòng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, tới bàn đu dây trên ban công, nhìn lên trên, váy lụa màu xanh bị làn gió nhẹ nhàng thổi, tạp chí đặt trên mặt bộp một tiếng rơi xuống đất, khuôn mặt nhỏ của một cô gái lộ ra.
Khuôn mặt thanh tú, là một khuôn mặt của người phía Nam, hai mươi lăm tuổi, lại nhìn giống như chưa hai mươi tuổi, càng giống vị thành niên hơn.
Cánh môi hơi mím, bên tai vang lên tiếng chuông khiến cô mở to mắt, đôi mắt mang theo một tia vui vẻ, cầm di động, nhận cuộc gọi đến.
"Tiểu Ngư! Họp lớp tối nay cậu không được quên nha!"
Cô gái cũng chính là Lý Tiểu Ngư ngáp một cái, đồng ý.
Đầu bên kia là Nhị Nữu, ngần ấy năm, Lý Tiểu Ngư theo Hà Phương tới thành phố H, từ một quán nhỏ phát triển trở thành công ty, Lý Tiểu Ngư từ nghèo trở thành giàu có, đối với cô mà nói không thay đổi chút nào, chỉ là rời khỏi thôn, rời khỏi ngôi trường kia.
Gia đình Nhị Nữu năm năm trước xảy ra chuyện, trong nhà càng thêm nghèo khó, sau khi Hà Phương biết, bèn gọi bọn họ đến công ty của bà làm việc.
Thân tặng @Tea_nht