Cảnh tượng bên trong phòng ăn làm cảm giác đói bụng trong cô gàn như biến mất, người ngồi giữa cái bàn ăn dài là Doãn Sở Thần, đang bàn luận gì đó với một người ngồi cạnh, bên cạnh người đang ngồi nói chuyện với Doãn Sở Thần là Hàn Kỳ
Cô đi vào mà không phát ra một tiếng động, tuy nhiên người ngồi bên trong lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, đúng là cả Doãn gia chỉ có người biếи ŧɦái, chàng trai ngồi bên tay phải Doãn Sở Thần nhìn cô với ánh mắt khó hiểu : " Lão đại, đây là? "
Doãn Sở Thần chỉ vào chiếc ghế bên tay trái anh ta : " Lại đây "
Hạ Tiêu không nói lời nào, đi thẳng lại chiếc ghế ngồi xuống, tự giác ăn phần của mình. Cô không được tỏ thái độ gì hết, đầu tiên phải nghe theo lời anh ta đã, lúc nào tẩu thoát sau cũng không muộn
Chàng trai trước mặt cô nếu cô nhớ không nhầm thì chính là Bạch Hàn, cánh tay phải đắc lực của Doãn Sở Thần
Bạch Hàn kinh ngạc nhìn cô, rồi quay đầu qua nhìn Hàn Kỳ không biểu hiện cảm xúc nào, có vẻ đã biết trước mọi việc. Trong anh ta không khác gì lần đầu thấy phụ nữ
Thấy lão đại cũng không nói gì, Bạch Hàn liếc cô thêm một lần rồi tiếp tục nói chuyện với Doãn Sở Thần, Hạ Tiêu đoán là chắc Doãn gia định phát triển thị trường buôn bán vũ khí gì đó ở Châu Á, cô không quan tâm mấy, không có việc gì liên quan đến cô
Đồ ăn ở đây đúng là ngon thật, đúng khẩu vị của cô. Hạ Tiêu cứ ăn, không chú ý hai người đàn ông đã im lặng từ lúc nào, chỉ là không khí u ám xung quanh làm cho cô hơi khó chịu, đầu cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của người trước mặt
" ... gì thế? "
Hàn Kỳ và Bạch Hàn đều cúi đầu xuống ăn, chỉ có Doãn Sở Thần quay đầu qua chỗ khác, không quan tâm đến cô
?
Hạ Tiêu khó hiểu nhìn người bọn họ, cơm nuốt cũng không vào, cô đành xin cáo từ trước, không hiểu tại sao cô có cảm giác đại bản doanh của Doãn gia cứ bị bao phủ bởi bầu không khí lạ lạ, đi đến đâu cũng thấy khó chịu
" Doãn lão... Lão đại, tôi về phòng nghỉ ngơi đây "
Hạ Tiêu đứng dậy, bước ra khỏi ghế, rồi lại bị một câu nói của Doãn Sở Thần kéo lại : " Đứng lại, phòng cô không ở đại bản doanh "
Hạ Tiêu quay lại khó hiểu nhìn anh ta : " Phòng tôi... ở đâu? "
Hắn đứng dậy đi lại phía cửa, hai người kia cũng đi theo ngay, đứng sau lưng anh ta, Hạ Tiêu không biết làm gì, cũng phải đi theo anh ta. Chẳng phải lúc sáng căn phòng cô nằm còn có đầy đủ tiện nghi cho một người phụ nữ như cô sao? Chẳng lẽ bây giờ anh ta lại rảnh rỗi đến mức dọn đống đồ đó qua nơi khác?
Không có nhiều người biết, tính tình của cô thật ra trái hẳn với bình thường, cô nói vừa nhiều mà càng thích quậy phá, chỉ là xung quanh cô không có lấy một người thân, cô muốn nói chuyện với ai cũng không được
Cô nhìn bóng lưng cương nghị trước mặt, chợt trong đầu xuất hiện một câu hỏi
Anh ta có biết cô là Bạch Thiên không?
Hạ Tiêu thật sự không dám nghĩ tới hậu quả nếu anh ta biết cô là Bạch Thiên, tổ chức của cô chưa chắc đã yên ổn khi anh ta động đến, lớn mạnh đến mấy thì cũng phải thua một ông trùm hắc đạo xếp hàng đầu thế giới
Nhưng bình thường cô cũng đeo mặt nạ suốt, đến cả Bạch Tử Hàn và Bạch Tử Du cũng hiếm khi thấy mặt cô, chứ nói gì một người mới gặp cô lần đầu như anh ta
Cô vô thức đi theo Doãn Sở Thần, không chú ý mình đã ra khỏi đại bản doanh từ lúc nào
" Lão đại, anh đưa tôi đi đâu thế? "
Không một ai quan tâm đến cô, chỉ có Hàn Kỳ cùng Bạch Hàn quay qua nhìn cô một cái, trên môi Hàn Kỳ vẫn là nụ cười mỉm thân thiện, còn Bạch Hàn là gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào hết, đúng là chủ nào tớ nấy. Cô vẫn thích Hàn Kỳ hơn so với cái mặt đá này
người cùng đi về phía Tây Bắc, trước mặt cô là một biệt thự nhỏ hơn đại bản doanh, tuy nhiên nhìn xung quanh thì có một chút sức sống hơn, nhưng vẫn không có một bông hoa nào hết, giống như chỉ trồng cây để có oxi mà sống chứ không phải để làm cảnh
Vừa bước vào biệt thự, nhìn xung quanh chỉ có đúng màu trắng đen, trong đầu cô chỉ hiện duy nhất một câu
Đúng là phong cách của Doãn Sở Thần