Không ngoài dự đoán, nguyên một đám đàn ông đang ngồi ở trong phòng ăn, nghe thấy tiếng động đồng thời quay lại lối ra vào
" Ai đây ? ". Hàn Kỳ nhìn chằm chằm vào cô gái phía sau tôi, Hạ Tiêu thấy Triệu Ninh đang hơi sợ nên cô mở miệng ra giới thiệu : " Đây là Triệu Ninh, bạn của tôi, lão đại chưa nói với các anh à ? "
Hạ Tiêu lướt qua, bỗng thấy thêm một bóng người nữa, nhìn từ đằng sau chỉ thấy góc mặt cùng mái tóc đen được cắt tỉa cẩn thận
Hàn Kỳ không nói gì nhưng lại nhìn chằm chằm Triệu Ninh
" Cô ấy là người tốt, tốt hơn đám tụi anh nhiều đấy, nhìn gì mà nhìn cẩn thận tôi móc mắt bây giờ "
Hạ Tiêu vừa nói vừa kéo Triệu Ninh lại ngồi vào bàn, Triệu Ninh chưa kịp hoàn hồn sau câu nói không có một chút lịch sự nào của Hạ Tiêu, cô đang chửi người của Doãn gia đấy à ?
Sau đó bàn ăn rơi vào im lặng
Triệu Ninh hoang mang nhìn xung quanh
Hạ Tiêu nhìn chằm chằm chàng trai lạ mặt
Hàn Kỳ đánh giá Triệu Ninh
Bạch Hàn muốn bàn chuyện làm ăn với Doãn Sở Thần nhưng ngại Triệu Ninh đang ở đây
Chàng trai lạ mặt nào đó ngồi ăn không phát ra một tiếng động
Chủ trì - Doãn Sở Thần lạnh lùng ngồi dựa vào ghế, ánh mắt không dừng lại ở bất kì một ai hết
Thấy bầu không khí quá căng thằng, Hạ Tiêu ho nhẹ một cái rồi nói tiếp : " Chúng tôi ăn cơm rồi, các anh cứ ăn tiếp đi "
Hàn Kỳ trao đổi ánh mắt với cô : bọn cô ngồi đây thì chúng tôi động đũa kiểu gì ?
Hạ Tiêu lườm lại : Vậy thì chúng tôi có làm gì đâu mà anh lại không ăn được ?
Hạ Tiêu quay sang nhìn Doãn Sở Thần : " Mấy bữa nay tôi tạm thời ở với Triệu Ninh cũng được, cô ấy cũng không ở lâu đâu "
Không ai nói gì hết
Gân xanh trên trán cô nổi lên, giọng có một chút thất thường : " Cứ vậy đi, bọn tôi ngủ ở phòng cho khách cũng được "
" Không được, cô ngủ với tôi ". Doãn Sở Thần nhìn cô, Hạ Tiêu ngại ngùng quay lại nhìn Triệu Ninh bên cạnh, còn cô gái nào đó thì đứng hình, ánh mắt không thể tin nổi đảo lại giữa cô và Doãn Sở Thần
" Khụ... chỉ vài ngày thôi "
Hạ Tiêu dù mặt dày đến mấy cũng thấy hơi ngại, Doãn Sở Thần nói nghe bình thường như vậy, nhưng chắc chắn trong đầu Triệu Ninh bây giờ toàn hình ảnh bậy bạ
Doãn Sở Thần định nói không được, Hạ Tiêu nhìn thấy vội nhìn anh với ánh mắt cầu xin
Chưa để ai nói thêm lời nào, cô kéo Triệu Ninh đứng dậy : " Mọi người cứ ăn tiếp đi, làm phiền rồi "
Rồi chạy không thấy tăm hơi
Doãn Sở Thần có một chút tức giận, Bạch Hàn thấy vậy cũng đành im lặng, thế là cuộc nói chuyện làm ăn bị kết thúc
Lên phòng ngủ cho khách, đây là phòng lần cô bị bắt đến đây, Hạ Tiêu đóng cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm, mới quay đầu lại đã thấy ánh mắt sáng như bóng đèn của Triệu Ninh
" Bây giờ tớ mới biết là Tiêu Tiêu nhà chúng ta bị người khác thịt từ lâu rồi nha ~ . Vậy mà không nói lời nào cho bạn bè biết hết "
Ặc...
" Vậy là cậu ngủ với Doãn lão đại thật sao ? ". Triệu Ninh điên cuồng lắc người cô, phấn khích đến nỗi nhảy nhảy lên
Hạ Tiêu ngơ ngác trả lời lại : " Ừ... "
" AAAAAAAAAAAAA "
...
" Cậu nhỏ nhỏ cái miệng thôi ". Hạ Tiêu một tay bịt miệng cô, một tay giữ lại hai cái tay đang vung vẩy trong không khí
May mà phòng ở đây cách âm tốt, không gì với tiếng hét vừa rồi của Triệu Ninh thì ở ngoài sân cũng nghe thấy
Triệu Ninh nói gì đó nhưng bị bịt miệng nên chỉ phát ra âm thanh ưm ưm
" Bọn tớ chỉ mới ngủ với nhau thôi, ngủ đúng kiểu nghĩa đen thôi ! Được chưa ? "
Cô thả tay ra, Triệu Ninh chép miệng một cái rồi nói tiếp : " Ai biết gì được, cô nam quả nữ ở trên một giường, làm ra chuyện gì thì... AAAA... cứu mạng.... ở đây gϊếŧ người !!! "
Trong phút chốc, phòng ngủ biến thành bãi chiến trường của hai cô gái đang lên cơn
" Cốc cốc "
Hai người dừng tay lại, nhìn nhau một cái rồi Hạ Tiêu mở miệng : " Ai đấy ? "
" Hai cô có im lặng đi không, không biết chuyện gì còn tưởng là hai người đang đập nát Doãn gia đấy !!! ". Giọng nói tức giận của Hàn Kỳ truyền vào bên trong
" Ò... "
Tiếng bước chân ngoài kia nhỏ dần, Hạ Tiêu cùng Triệu Ninh nhìn vào mắt nhau rồi bật cười
...
Hai bóng dáng đi từ trên tầng xuống, Triệu Ninh vuốt cái bụng của mình rồi nói nhỏ : " Chẳng lẽ ở Doãn gia đến cả ăn cơm cũng không biết gọi người à? "
" Ở đây chỉ biết tự túc thôi, bây giờ lôi một người đang đi đi lại lại cũng có thể bị ăn đấm đấy "
" A ha ha... "
Lúc đi qua sảnh, Triệu Ninh cứ im lặng nhìn lên phía trên cao
Hạ Tiêu nhìn theo hướng cô nhìn tới rồi hỏi : " Chuyện gì vậy ? "
Triệu Ninh khó hiểu quay lại cô : " Theo tớ biết thì... chiếc ghế trên cao, một cái là của Doãn lão đại, một cái là của Bạch Hàn, một cái là của Hắc Hàn, một cái là của Hàn Kỳ, vậy cái còn lại cho ma à ? "
Hạ Tiêu ngẫm nghĩ một chút, đúng là theo cô biết thì cũng chỉ có người thôi, cô cau mày rồi cười : " Chắc là để thêm cái trông cho đều đều cả hai bên hơn "
" ... đừng nói là như vậy chứ ? "
" Ôi quan tâm làm cái gì đi ăn thôi "
Triệu Ninh bỗng kéo cô lại : " Này, ấn tượng của bọn họ với tớ có tốt không ? "
Hạ Tiêu nhăn mặt nhìn cô : " Không biết nhưng mà chắc chắn ấn tượng đầu tiên về cậu là một cô gái ngoan ngoãn nói ít "
Còn không thêm bồi thêm một câu : " Tôi thề được bữa thì bọn họ sẽ thấy bộ mặt thật của cậu liền "
" À ha, chưa chắc "
...
Sự thật quyết định tất cả Hạ Tiêu mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh không một bóng người, nhìn lại đồng hồ thì thấy đã giờ sáng, lúc tối nói chuyện đến khuya, làm cô đến tận bây giờ mới dậy
Bỗng tiếng cãi nhau ầm ĩ làm cô tỉnh táo hoàn toàn
Hạ Tiêu xỏ dép vào, vuốt lại mái tóc bù xù rồi đi ra ngoài, đằng sau chiếc cửa mở toang là hai người đang cãi nhau
" Con mẹ nó mới sáng sớm anh kêu kêu cái gì mà kêu ? "
" Cho cô nhìn lại đồng hồ này ! giờ rồi mà cô còn kêu là sáng sớm, một con người bình thường giờ là dậy rồi, bọn cô có cần phải ngủ như heo vậy không ? "
Hạ Tiêu chạy ra, trợn tròn mắt nhìn Hàn Kỳ cùng Triệu Ninh đang cãi nhau inh ỏi, căn bản không chú ý cô đang đứng ngay cửa
" Anh không biết giấc ngủ rất quan trọng à ? Anh thân làm bác sĩ, tất nhiên biết ai cũng cần phải ngủ đủ giấc, thế mà lại đánh thức người ta như vậy, có tin tôi cho anh một tát không ? "
" Nhưng cô là con người chứ không phải con heo ! Cô thấy ai mặt trời lên đỉnh đầu mà vẫn còn ngủ không ? Người của Doãn gia dậy từ lúc giờ đi làm việc hết rồi, chỉ còn mình cô là còn ngủ say như chết ! "
Thấy bầu không khí đang bốc hỏa, Hạ Tiêu hoảng hốt chạy lại đứng chặn giữa người : " A ha ha... hai người cứ bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói "
Hai người đồng thanh hét lên : " Từ từ nói !? "
" Hôm nay không xử lí xong chuyện này với anh ta thì tôi sẽ không có mặt mũi làm người nữa ! "
Hạ Tiêu quay sang định bảo Hàn Kỳ bình tĩnh lại để cho xong chuyện, nhưng không, anh ta còn có vẻ tức giận không kém gì Triệu Ninh
Cô hết cách rồi nên đành phải kéo Triệu Ninh vào phòng, vì đang tức giận nên Triệu Ninh cứ muốn nhào lại phía Hàn Kỳ, cô phải dùng hết sức lực mới lôi cô ấy vào
" Anh coi chừng đấy ! "
" Cô coi chừng đấy ! "
Hai người gần như hét lên cùng một lúc, rồi Triệu Ninh tức tối đi lại sô pha ngồi, còn Hàn Kỳ quay lưng đi xuống tầng
... hợp ý nhau quá nhỉ