" Cậu phải để tôi xử lí xong anh ta đã chứ !!! ". Triệu Ninh ngồi trên sofa hét lên, trán Hạ Tiêu rịnh một lớp mồ hôi mỏng : " Anh ta bị khùng khùng như vậy thì cậu cãi nhau với anh ta để tốn nước bọt à... "
Triệu Ninh vỗ đùi một cái : " Ờ nhỉ, tại sao mình phải cãi nhau với anh ta làm gì để hạ thấp bản thân ? "
" ... ". Làm sao cô biết
Thấy Triệu Ninh lại sắp nổi cơn khùng lên, Hạ Tiêu nhanh tay kéo cô sửa soạn rồi đi xuống tầng
Liếc ngang liếc dọc mãi nhưng không thấy Doãn Sở Thần đâu, Hạ Tiêu khó hiểu đi về phía biệt thự của anh, chẳng lẽ hôm nay bọn họ ở đó làm gì à ?
" Đi đâu đây ? "
Hạ Tiêu chỉ vào biệt thự màu trắng xa xa : " Biệt thự của Doãn Sở Thần "
Triệu Ninh hướng mắt về phía cô chỉ, rồi than vãn với giọng đau khổ : " Đi xa thế cơ á... "
" Ôi không lâu đâu, phút thôi chứ mấy, đi nhanh thì chừng phút đến thôi "
Triệu Ninh lườm cô : " Có tin tôi đấm cho cậu một cái không ? "
" Ha ha ha, Doãn Sở Thần đi còn có tài xế chở đi chở về, còn chúng ta là thuộc hạ thấp bé thì đòi hỏi cái gì nữa... "
Triệu Ninh lầm bầm : " Biết vậy ở nhà chơi game cho rồi "
Hạ Tiêu kéo cô một cái, cả người Triệu Ninh vì lực kéo mà đổ vào người Hạ Tiêu
" Cậu đã đến thì đừng hòng về "
" Đùa thế thôi chứ làm sao một con người cao cả như Triệu Ninh tớ lại để bạn bè ở nơi đất khách quê người được "
" ... "
Triệu Ninh bày ra dáng vẻ của một con người vô cùng có tâm, Hạ Tiêu nhìn cô một cái rồi đi nhanh về phía trước, ánh mắt như nhìn một con dở hơi
Dưới chân là cỏ được cắt tỉa cẩn thận, chỉ riêng phần lối đi bộ đặt lên một ít đá cuội, khung cảnh xung quanh trông vô cùng đơn giản
" Đẹp thật đấy... ". Triệu Ninh trầm trồ, đôi giày thể thao nhảy nhót trên đường đi
Hạ Tiêu cũng nhìn xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở một bóng lưng : " Hàn Kỳ ! "
Người kia quay đầu lại, nhìn thấy mặt Triệu Ninh rồi đi tiếp, không quan tâm tới bọn cô
Hạ Tiêu cau có nhìn hai người, Triệu Ninh cũng nhìn thấy anh ta, cô chửi vài câu trong miệng, cuối cùng chốt lại một câu : " Bác sĩ như shit ấy "
" ? "
Hạ Tiêu cười trừ, cô hỏi Triệu Ninh : " Rốt cuộc lúc sáng tại sao lại cãi nhau thế ? "
" Ôi còn chuyện gì được nữa... chính là chúng ta đang ngủ say sưa hạnh phúc thì anh ta gõ cửa tiếng, thấy cậu còn ngủ thế là tớ cũng im lặng, rồi anh ta được đà lấn tới, gõ rầm rầm rồi hét tên cậu đúng to luôn "
" ... chỉ vậy thôi hả ? "
" Rồi tớ đi ra mắng anh ta một trận nữa... chỉ vậy thôi "
Hạ Tiêu không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào, cô ngơ ngác trả lời lại : " Ồ... "
Bước đi của Triệu Ninh phát ra âm thanh to hơn lúc nãy, chứng tỏ cô đang tức giận : " Giấc ngủ quý giá đến mức nào cơ chứ, anh ta nhất thiết phải quấy phá như vậy sao "
... nhưng đúng là người Doãn gia có quy tắc dậy sớm thật
Hạ Tiêu không nói gì, cô theo bản năng đi lại phía biệt thự, trông hơi trầm tư
Triệu Ninh cũng chú ý thấy, cô nhếch hai hàng lông mày lên : " Chuyện gì vậy ? "
Hạ Tiêu nhìn cô với ánh mắt bối rối, rồi cuối cùng cũng mở miệng : " ... tớ quên mất là Huyết Lam còn ở tổ chức "
" Hả ? Tại sao bà ta lại ở Black Rose ? "
Hạ Tiêu nhanh tay bịt miệng cô lại, lo lắng đảo mắt một vòng, ai biết được Doãn Sở Thần lại để camera ở đâu chứ, xung quanh đầy chắc chắn không ít camera, quay được Triệu Ninh đang nói gì thì đúng là ...
" Ưʍ... sao thế ? ". Triệu Ninh kéo tay cô ra, cau mày nhìn cô đang nhìn ngó xung quanh
Hạ Tiêu thầm thì bên tai Triệu Ninh vài câu, Triệu Ninh có vẻ hiểu được chuyện gì, cô che miệng lại rồi nói nhỏ : " Cậu chưa nói Doãn lão đại biết à ? "
" Chưa... tớ không dám "
Triệu Ninh cũng thở dài một cái rồi mở miệng : " Khổ thật đấy... vậy sau này nói chuyện cũng phải cân nhắc lời nữa "
" Chuyện bà ta mất tích là do cậu à ? "
" Bà ta tự đến gây chuyện thì cũng đành chịu thôi "
Triệu Ninh mỉm cười : " Tính tình bà ta không thay đổi gì cả, không ai làm gì cũng cứ đi phá hoại, cũng không thấy tội nghiệp gì hết "
Hạ Tiêu hơi bứt rứt, cô có linh cảm không lành lắm : " Biết là Huyết gia không có bà ta thì như rắn mất đầu, nhưng quên dặn dò Bạch Tử Hàn, làm thế nào để xử lí luôn Huyết gia "
Triệu Ninh cười khích lệ : " Cậu ta sẽ biết làm gì thôi "
Hạ Tiêu nở một nụ cười rồi trở lại dáng vẻ bình thường ngay, lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh : " Thôi đi nhanh lên, tớ đói lắm rồi "
" Ăn nhiều thế mà không béo, tớ còn không biết mỡ cậu dồn vào chỗ nào "
" Đáng tự hào lắm đấy ". Hạ Tiêu hất tóc một cái, bày ra gương mặt vô cùng tự tin
" ... đồ thần kinh "
...
Vừa bước vào biệt thự đã bị một không khí âm trầm bao phủ, Hạ Tiêu nhìn người giữa sảnh rồi dè dặt hỏi : " Chuyện gì sao ? "
Doãn Sở Thần nhìn thấy cô liền đứng dậy, người kia cũng đi theo sau lưng anh
" Đi Ireland "
Hạ Tiêu theo bản năng định kéo tay Doãn Sở Thần khi anh đi qua người cô, nhưng cô rút tay lại rồi hỏi : " Làm gì thế ? "
Doãn Sở Thần không quan tâm, cô đành nhìn người hướng ngoại nhất trong bọn họ
Hàn Kỳ cũng không nói gì, Hạ Tiêu nghiêng đầu một cái, chắc là có việc bận thôi, cô kéo Triệu Ninh đi theo bọn họ
Triệu Ninh bối rối nhìn xung quanh, cô khẽ vỗ vai Hàn Kỳ rồi hỏi nhỏ : " Vậy.. tôi cũng đi à ? "
" Không có thời gian đâu đi nhanh lên "
Triệu Ninh cùng cô nhìn nhau rồi đi lên máy bay, hai bọn cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng vì bị bắt buộc nên đi theo luôn cũng được, cô thừa biết là Doãn Sở Thần sẽ không cho phép cô ở lại đây mà nhàn rỗi
Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, Hạ Tiêu định vớ Hàn Kỳ hỏi chuyện thì tất cả đã đi ra khoang trước, Triệu Ninh càng hoang mang hơn cô
" Chuyện gì mà gấp thế không biết ? "
Hạ Tiêu cũng không biết là mình có giúp được gì hay không nữa, chắc chắn có việc gì đó không hay chút nào, nhưng kéo cô theo thì nhiều khi chỉ rắc thêm phiền phức
Ít ra cô còn may mắn, không có Triệu Ninh ở đây thì chắc cô bệnh luôn mất
" Đi ra khoang sau xem thử đi "
Hạ Tiêu mở miệng nói trước, cô nghĩ đằng sau chắc sẽ có nhiều người hơn, mặc dù thật ra cũng không ai mở miệng hé lộ bất kì chuyện gì
Triệu Ninh không giống Hạ Tiêu, cô dù cũng là người hắc đạo nhưng vì từ nhỏ đã có bố mẹ che chở nên chưa từng gặp trường hợp như này, còn Hạ Tiêu thì khác, dù sư phụ rất bảo vệ cô, nhưng không có nghĩa sẽ để cô thành một con người yếu đuối, gần như mọi vấn đề khó khăn đều tự cô giải quyết, ông chỉ góp lời một vài câu thôi
Triệu Ninh ngập ngừng một chút rồi cũng đi theo, ở đây lâu lâu chỉ có một hai tên đi đi lại lại, trông hơi trống vắng, đi đến nơi đông một chút chắc chắn sẽ an toàn hơn
Máy bay đang cất cánh nên hai bọn cô phải bám chặt vào tường đi, bước đi của Triệu Ninh vốn đã không vững vàng bây giờ vì máy bay rung rung mà càng loạng choạng
Hạ Tiêu đi sau lưng cô lập tức chú ý tới, giọng nói cô có chút ý cười : " Ở trên máy bay của Doãn gia an toàn như thế, cậu đang sợ cái gì chứ ? "
Triệu Ninh bật cười, vì máy bay đã bình thường nên cô thả tay ra : " Ai nói tớ sợ chứ ? "
Hạ Tiêu vui vẻ đi tiếp, nhưng cũng chỉ là vẻ bên ngoài, cô vẫn còn hơi lo lắng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Hàn là biết có chuyện gì đó không hay cho lắm