Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Nghi như mọi hôm vẫn theo dõi từng nhất cử nhất động của Sở Tào Biện khi còn ở trường, mặc dù Đào Cung Vi giờ đây đã kết hôn, Xạ Nhữ Bảo thì công khai có mối quan hệ thân thiết với một tên đàn ông lạ mặt, nhưng đối với ả mà nói bọn chúng luôn là mối đe dọa. Dù cho họ thật sự có yêu người khác thì chắc gì đã không qua lại với Sở Tào Biện của ả, Lê Nghi đã thầm cho là vậy. Vả lại trước mắt còn có tên cảnh sát Tư Đồ Thanh Sơn cứ bám riết không buông cậu, Lê Nghi làm sao không khỏi sợ sệt, lo nghĩ. Một lần bị bại lộ việc làm xấu xa của mình cho Sở Tào Biện biết, chắc chắn đã mất lòng cậu không ít, ngoại trừ việc loại bỏ tất cả những người bên cạnh cậu ả không biết phải làm gì khác.
"Theo dõi cũng không có ích lợi !" Một giọng nói trầm thấp phát ra từ sau lưng, tựa hồ hiểu rõ tất cả mọi việc ả làm.
Lê Nghi giật bắn người quay ra sau, mặt đối mặt với nữ nhân cao hơn ả một cái đầu, dung mạo được che khuất sau lớp bịt mặt kĩ lưỡng, thần thần bí bí.
Sợ hãi lùi vài bước, nghĩ chính mình đã bị phát giác, cho rằng nữ nhân kia chính là mấy kẻ xấu rất có thể liên quan tới vụ án của cha ả, bây giờ quay về để giết luôn ả.
"Tôi hét lên đó, mau tránh ra".
Càng bước lùi thì người kia càng tiến tới, ngang nhiên mà cười khẩy thích thú.
"Đừng làm chuyện vô ích nữa, chẳng phải cô muốn biết cái chết của cha cô sao ?".
Tới đây Lê Nghi mới dừng bước, ngỡ ngàng nhìn nữ nhân ấy cho thật kĩ: "Cô là ai ?".
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết rất rõ cái chết của cha cô...nào cô gái, có muốn biết hay không ?".
Nữ nhân cao cao tại thượng, tung tích bí hiểm đó không ai khác chính là Tô Ngân - thượng sát của Tô gia. Vì muốn tìm cách hãm hại Phong Di Châu mà không cần tự mình ra tay, ả ta đành tận dụng một con mồi ngu ngốc đứng ra thế mạng, mọi tội lỗi, mũi dùi đều sẽ hướng về Lê Nghi và cư nhiên Tô Ngân sẽ là người ngoài cuộc vô tội.
Trong lúc Lê Nghi vẫn còn đắn đo suy nghĩ, bán tính bán nghi thì Tô Ngân tiếp tục đốc thúc: "Không muốn lấy lại số tài sản đó sao ? Số gia tài mà đáng ra phải thuộc về cô".
"Phải, đáng ra số tiền phải thuộc về tôi. Khốn kiếp lũ cảnh sát vô dụng" Lê Nghi cảm thán: "Nếu cô giúp tôi đoạt lại gia sản, tôi sẽ giúp cô bằng bất cứ giá nào".
"Là chính cô tự nói !".
"Lời Lê Nghi này nói còn có lời giả dối hả ?".
"Tốt lắm" Tô Ngân nhoẻn miệng cười vô cùng đắc ý, hay cho câu nói ngu xuẩn của một cô gái trẻ, con mồi cuối cùng cũng tự mình cắn câu: "Nếu có việc gì hãy gọi số điện thoại này cho tôi".
Đưa mảnh giấy nhỏ cho Lê Nghi, Tô Ngân tiếp tục: "Trước mắt cô hãy dựa theo địa chỉ này mà tìm tới, chẳng phải cô muốn theo dõi cậu ta à...rất khó tìm nhà có phải không ?" Nhướn mày: "Vậy thì đi theo dãy số tôi đã ghi sẵn, đó là nhà của chúng".
Tình ý mà Lê Nghi dành cho Sở Tào Biện Tô Ngân đã thừa biết từ lâu, thượng sát chuyên nghiệp cộng với mưu mô thâm độc, thông minh hơn người, chiêu này có lẽ Phong Di Châu sẽ không thể ngờ tới.
------------------
Ở một nơi trầm lắng, yên bình khác.
Tiệm rùa khi về đêm bỗng trở nên vắng lặng và im ắng đến khác thường, nó hiu quạnh và lạnh lẽo tới kỳ lạ. Cửa tiệm đóng cửa, cậu ngồi lẳng lặng bên bể rùa thân thương, cảm nhận được bóng hình bà vẫn còn ở bên kề cạnh.
Cứ như linh hồn bà lão vẫn còn ở bên giang rộng vòng tay ôm lấy cậu vậy, Sở Tào Biện bất giác mỉm cười.
Cặp rùa di chuyển trong bể lớn, từng chút một từng chút một bò đi, chúng chậm chạp nhưng lại rất từ tốn. Hợp lý cho một người muốn giết thời gian như Sở Tào Biện.
Hai người bạn của mình thì tích cực thi hành nhiệm vụ bên cạnh kẻ nguy hiểm, cậu còn thầm cảm tạ thứ mà mình đối đầu lại là một tên cảnh sát tốt bụng, hiền lành. Có điều khi bị phát hiện thân phận, cậu mới chính là người gặp nguy hiểm nhất ở trong ba người. Làm sao Tư Đồ Thanh Sơn có thể nhắm mắt cho qua cái thân phận đầy nguy hiểm này.
Suy suy nghĩ nghĩ, trầm ngâm tập trung cao độ. Bỗng từ đâu một bàn tay xuất hiện, đặt lên mái tóc đen mềm mượt này của cậu, ôn nhu mà vuốt ve.
"Rùa con đang nghĩ gì vậy ? Lại nhớ bà rồi ?".
Không cần nhìn mặt cũng đoán ra, kẻ đứng đằng sau cậu chính là Tư Đồ Thanh Sơn, kẻ biến thái, dị hợm trời đánh.
Kéo tay anh ta xuống, xoay đầu mà nhìn chăm chăm: "Không hẳn".
Bởi vì không có khóa chốt cửa hàng, Tư Đồ Thanh Sơn tuyệt nhiên có thể ra vào tùy ý, nhờ vậy mà anh ta đang đứng lù lù trước mặt cậu đây.
Anh ta cười hì hì, sau đó kéo ghế đến ngồi cạnh sát bên cậu.
Sở Tào Biện nhích ghế sang trái, Tư Đồ Thanh Sơn cũng vui vẻ nhích ghế theo. Cậu bực tức vì sự phiền phức này, bèn kéo ghế lùi ra sau, anh ta cũng lì lợm không thua kém, lập tức kéo theo cậu, nhưng lần này càng quá đáng hơn, anh ta kéo ghế sát hết mức đến độ hai cái tay ghế chạm vào nhau.
Sở Tào Biện quyết không chịu thua, muốn tránh né tên mặt dày này càng xa càng tốt, cố gắng dằn co hết mức có thể, rốt cuộc vì bản thân quá hăng hái mà đối phương cũng nhiệt tình không kém. Tốc độ nhanh nhạy khiến cho hai cái ghế va chạm mạnh mẽ, tức thời hai người bật ngửa ra đằng sau, té ngã đầy lỗ mãn.
Đau điếng mà cau có mặt mày, khi xoay qua lại mặt đối mặt với Tư Đồ Thanh Sơn gần trong gang tấc. Với bộ dạng xù lông của cậu, Tư Đồ Thanh Sơn không kiềm chế được trước sự đáng yêu này mà bật cười.
Sở Tào Biện trước giờ cao ngạo, lạnh lùng sáng giá. Bây giờ trước mặt kẻ mà chính mình chán ghét lại thất thố, bị cười chê.
Nằm dưới sàn nhà, tức đến độ vung tay lên muốn đánh cho kẻ đó một phát.
Lần này Tư Đồ Thanh Sơn đã quá quen thuộc với sự phảng pháo ấy, tóm lấy cổ tay trắng trẻo, gầy go kia trên cao, anh kéo ra phía sau mình, vội vàng hôn trộm một cái lên má cậu.
Sở Tào Biện tá hỏa với hành động cực kỳ vô lại và biến thái từ anh, nhưng ngạc nhiên hơn hết là hành động ấy lại chính là "hôn".
Mắt mở to, thất kinh vô cùng. Theo bản năng mà dùng hết tất cả sức hất người đối phương ra, lau đi vết tích trên má.
"Anh bị điên hả ?".
Cả hai cùng đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn.
"Ai bảo cậu đáng yêu quá làm gì".
Lần đầu có người dám bảo Sở Tào Biện đáng yêu, là một nam nhân cao cao tại thượng được biết bao nhiêu nữ sinh vây quanh, cuồng mê, cũng chính vì cái thần sắc lạnh lùng, xa lạ đó mà lấy được lòng người. Hiện tại anh ta vừa mới khen cậu dễ thương ?
"Làm vậy là có ý gì ? Chúng ta đều là nam nhân".
"Là nam nhân...thì đã sao ?".
"Nam nhân thì không ai làm thế, anh thôi đi cái trò đấy" Bỗng dưng lại bực tức khác thường, Sở Tào Biện có vẻ thật sự nghiêm túc với vấn đề này, tỏ ra vô cùng khó chịu.
"Nam nhân thì không thể làm gì ?" Tư Đồ Thanh Sơn nở một nụ cười gượng gạo, chốc lát đã cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
"Anh không thể hôn má của một nam nhân !" Cậu trở nên gay gắt: "Tại sao phải làm vậy ?".
"Tại vì tôi yêu cậu" Nhưng câu này thì làm sao Tư Đồ Thanh Sơn dám nói ra, trước thái độ kịch liệt và phản đối đó của cậu anh chỉ biết nói thầm trong lòng, che giấu đi vẻ mặt mất mát và buồn bã của mình: "Xin lỗi...lúc đó...tôi chỉ vì thấy cậu đáng yêu, không hề...có ý gì khác".
Phải nói dối với lòng mình, chẳng thể thành thật, nhưng nhờ vào lời nói dối đó mà Sở Tào Biện mới nhẹ nhõm và thả lỏng cơ mặt hơn với anh.
Không sao cả, rồi Sở Tào Biện sẽ chấp nhận và cảm thấu được anh mà thôi. Ai bảo nam nhân thì không thể làm thế ? Chỉ cần là tình yêu thì dù ở bất kỳ giới tính nào, nước da nào, độ tuổi nào cũng có quyền được thể hiện niềm hạnh phúc, yêu thương. Tư Đồ Thanh Sơn đã tự trấn an mình như thế, nhưng xúc cảm thật sự nơi trái tim dường như bị bóp nghẹn đến khó thở. Có chút đau đớn, có chút thống khổ.
Anh sẽ không đòi hỏi hay cầu mong gì hơn, chỉ cần Sở Tào Biện hiện tại không còn thành kiến và ác ý với anh, mọi thứ hậu quả về sau anh đều chấp nhận cả.
Anh đã hứa với bà sẽ chăm sóc, lắng lo và chân thành với cậu. Anh khắc cốt ghi tâm.
---------------------------------------
Nhân Vật: Tư Đồ Thanh Sơn.