Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cõi lòng như chết đi, thân xác khô héo qua tháng ngày, trái tim thì từ lâu đã tan vỡ, nụ cười rạng rỡ ở trên môi đã chẳng còn xuất hiện, chừa lại một người tựa hồ như cái xác không hồn, bi thương và đau khổ.
Ngồi ở trong căn phòng king size tẻ nhạt và hiu quạnh, Xạ Nhữ Bảo như bất động ở trên giường vậy, cứ hướng ánh nhìn về một nơi xa xăm mà không có đích đến.
Phục Thành Vương đã giam cầm cô tại nơi biệt thự lớn của hắn, đem tính mạng của Trần Phúc ra để đe dọa, ngăn chặn ý định rời khỏi đây.
Giờ cô chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ hay bình tĩnh và lạc quan, tâm trí cô bây giờ bừng tỉnh về thời kí ức khi xưa, trái tim thì vừa bị kẻ mà mình yêu thương ngàn nhát đâm xuyên, đau đớn kiệt quệ. Trông bộ dạng của cô thảm hại, yếu kém và thất bại hơn bao giờ hết.
Reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Xạ Nhữ Bảo giật mình như bị kéo về thực tại, thất thần mà bắt máy.
Đó là cuộc điện thoại giữa Trần Phúc và cô, em ấy nói rất nhiều thứ đại loại là lo lắng cho sự an toàn và bình an của cô, còn có cả hỏi thăm về tất tần tật mọi thứ.
Sau một khoảng thời gian trò chuyện, rốt cuộc cũng quyết định rời khỏi giường. Tranh thủ khi hắn vắng nhà, cô phải điều tra cặn kẽ mọi thứ xung quanh, lỡ đâu tìm ra thứ giúp ích cho Tô gia, nhưng vừa mới mở tung cánh cửa phòng thì đối diện chính là Phục Thành Vương.
Chẳng phải hắn ta có công việc cần đi xa sao ? Hôm nay lại có mặt trước cửa phòng cô thế này là vì lí do gì, lí do nào khiến hắn gấp gáp cần phải trở về ?
"Vừa nói chuyện với ai ?" Phục Thành Vương lạnh giọng, hỏi một câu cộc lốc, ngắn ngủn.
"Chẳng nói chuyện với ai cả" Cô lập tức biến thành lạnh nhạt.
Sở dĩ chính mình đã chẳng còn muốn nhìn thấy mặt hắn - người khiến cô trao đi trái tim và rồi chà đạp, làm tổn thương lấy nó.
Làm sao có thể hàn huyên, vui vẻ được như lúc trước khi đã trải qua quá nhiều đau thương ? Cư nhiên sẽ chỉ còn là sự cách biệt và xa lạ mà thôi.
"Nhữ Bảo, tôi không hề kiên nhẫn để hỏi lại cô thêm lần thứ hai".
"Việc gì tôi phải nói ra với anh, mặc dù tôi chấp thuận làm theo mục đích của anh nhưng không đồng nghĩa với việc đời tư của tôi cũng bị anh làm cho ảnh hưởng" Dứt lời, cô lướt qua hắn.
Phục Thành Vương chẳng hiểu vì lí gì mà lại phẫn nộ đến mức vô lí, tóm lấy cổ tay giữ Xạ Nhữ Bảo ở lại, hắn tiếp tục như thể đang tra hỏi: "Là Trần Phúc ? Con mẹ nó, cô vẫn giữ liên lạc với nó ?".
"Phải thì đã sao, không phải thì đã sao ?" Cô cười nhạt: "Phác Quân tuyệt nhiên lại quan tâm tới một người như tôi, thật lạ lẫm".
Thì ra hắn xuất hiện ở đây là vì cô đã bắt máy với một ai đó, không phải vì quan tâm mà là vì lo lắng cho cơ mật, sợ rằng sẽ bị tiết lộ bất cứ điều gì về danh tính và thân phận của hắn.
Mọi thứ đều nằm về phía suy nghĩ của cô, nhưng Xạ Nhữ Bảo nào biết người đàn ông ấy đâu phải vì sợ sẽ bị cô tố cáo, thứ khiến cho hắn ta sợ chính là cách mà cô thể hiện tình cảm thân thiết với Trần Phúc, như cái cách mà cô từng làm với hắn vậy, ôn nhu và dịu dàng. Giờ đây đã chẳng còn nữa, sự xa lạ và cố tình bài xích, giữ khoảng cách khiến cho hắn bức bối, khó chịu một cách khó diễn tả hết. Vì điều gì khiến bản thân ra nông nỗi như vậy, để tâm tới mọi hành vi của một người con gái khác vốn dĩ là con cờ mà hắn thao túng, nay lại thay đổi quyết tâm và chính kiến của mình, Phục Thành Vương không lí giải được.
"Cô không được phép thân thiết với nó".
"Thành Vương, anh đừng mượn thế ép người" Xạ Nhữ Bảo hất tay hắn ta ra: "Tôi hứa với anh thì tôi sẽ làm, tôi không tiết lộ bất cứ thứ gì ra ngoài, vì thế...chúng ta cứ đường ai nấy đi, nhiệm vụ của ai...thì người nấy làm".
Quả nhiên đã hiểu lầm ý nhau, hai người chẳng còn thấu rõ tâm tình mình, tâm tình đối phương nữa, cư nhiên buông ra những lời vô tình.
"Vậy thì đừng trách tôi".
"Anh..." Cô ấm ức đến run người.
"Nếu không nghe, tôi sẽ lập tức kêu người đi giết nó".
"Anh dám ?".
Rút trong túi quần chiếc điện thoại, không tiếp tục đàm phán, Phục Thành Vương liền kết nối máy với đám thuộc hạ: "Ra tay đi, tuyệt đối đừng để lại dấu tích, không để lại dù chỉ là chút tro tàn".
Sự độc ác của hắn đã thể hiện ngay lúc này, Phục Thành Vương chưa bao giờ nói dối, một lời đã định thì không bao giờ là đùa giỡn cả. Như thể đã cho người thủ sẵn từ lâu, chỉ cần làm trái hắn sẽ đem nạn nhân giày xéo cho tới chết. Bất chấp thủ đoạn, thâm độc hơn ai hết.
Xạ Nhữ Bảo thất kinh, hoảng sợ đến lạnh cả gáy. Cô hốt hoảng nắm lấy tay áo của hắn mà lay lay, van xin: "Thành Vương, tôi biết lỗi rồi...tôi sẽ không nói chuyện với người khác nữa...hãy tha cho em ấy đi".
"Quả nhiên cô vì nó mà cầu xin".
Hắn vẫn lạnh lẽo đứng chết chân tại đó, một lần cũng không lung lay.
Sợ hãi đến cùng cực, Xạ Nhữ Bảo đã rơi vào tình thế tận cùng, chẳng còn có đường lui. Quỳ xuống mặt đất, đặt trán của mình chạm vào nơi đầu gối của kẻ máu lạnh, vô tình bạc bẽo ấy.
"Làm ơn, tôi cầu xin anh đó Thành Vương...chỉ cần tha cho em ấy, tôi nguyện nghe lời...nghe lời anh dù điều đó có là gì" Phát hoảng tới mức rưng rưng nước mắt, cô rất gấp gáp sợ Trần Phúc sẽ gặp phải chuyện.
Nhếch môi hài lòng, hắn liền nói lại vào điện thoại: "Dừng tay".
Cúi người xuống, gương mặt này đối mặt với vẻ nhếch nhác, yếu thế của người kia mà không ngừng đắc ý.
Ngẩng mặt, cô đau lòng nhìn người mình đã yêu, đọng lại chỉ còn là một nỗi thất vọng và ân hận.
Dùng tay nâng cái cằm nhỏ của cô gái ấy, Phục Thành Vương khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng ấm nóng, mềm mại kia.
Chẳng hiểu vì sao mọi điều hắn làm đều do bản năng mà ra, tuyệt đối trước mọi hành động đều không ý thức và tự chủ được.
Lần này cô không dám kháng cự, sự bất lực, khiếp hãi và lo sợ xâm chiếm đi lý trí, ngoan ngoãn phục tùng và nghe lời.
Hắn chìm đắm trong nụ hôn chẳng có một chút tư vị hạnh phúc nào, từ từ và chậm rãi cảm thụ.
Sau đó mới buông cô ra, dùng tay chỉ vào đầu Xạ Nhữ Bảo, đanh giọng: "Nơi này không được nghĩ đến kẻ khác, có biết không ?".
Xạ Nhữ Bảo thở khó khăn, lồng ngực thổn thức lên từng hồi, khẽ khàng mà gật đầu.
------------------
Tâm trạng của Đào Cung Vi lúc này cũng có vài phần đồng nhất với Xạ Nhữ Bảo, buồn tủi và cô độc.
Hôm nay đã là tuần thứ hai kể từ khi cô ta sinh sống trong ngôi nhà mang cái danh "gia đình" này, nhưng liệu thật sự sẽ ấm áp như vậy chứ ?
Nâng bước xuống phòng khách, chưa kịp định hình gì thì đã thấy nơi ghế sofa là kẻ chết tiệt Tần Thiên Quốc kia, bên cạnh là hàng loạt những cô gái có tiếng tăm từ diễn viên điện ảnh cho đến người mẫu, hoa hậu nổi tiếng đều được chồng cô ôm ấp, yêu chiều.
Xem cô tựa hồ là không khí, cố tình tạo ra những chuyện quá đáng và loạn lạc như vậy tại ngôi nhà này. Đào Cung Vi cắn răng, nắm chặt tay thành đấm, không khỏi ủy khuất, ấm ức.
Định quay trở về phòng thì bị một câu của hắn làm cho khựng bước: "Vợ à, có muốn đến chung vui không ?".
Là hắn đang chọc tức cô, nhịn, phải nhịn.
Đào Cung Vi xoay đầu mà nhìn, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh: "Nếu đã thật sự gọi tôi là vợ vậy thì đem mấy ả ta biến khỏi căn nhà này, còn muốn chơi ? Thì một mình hưởng thụ đi".
"Sao vậy ?" Xoay sang ả bên cạnh mà trao cho ả một nụ hôn trước mặt cô, rồi lại vuốt ve cô gái bên cạnh, Tần Thiên Quốc ngạo nghễ: "Có phải rất tức giận không ? Có phải rất chán ghét không ?".
Như bị đoán trúng tim đen, Đào Cung Vi chỉ biết im phăng phắc.
"Vậy thì ly hôn đi ! Chỉ cần kí tên vào đơn ly hôn, đường ai nấy đi rồi tôi sẽ buông tha cho cô" Chỉ tay vào tờ đơn nằm ở trên bàn, quả nhiên hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Không biết còn phải chịu đựng bao lâu, phải nhẫn nhịn đến lúc nào nữa. Với tính cách một người như Đào Cung Vi, tất cả đều đã vượt quá khả năng.
Làm sao trách được, nhiệm vụ này là do cô tranh giành mới lấy được. Tưởng sẽ lấy công đền tội, giúp đội Phong Di Châu bớt thêm gánh nặng, nhưng không ngờ lại thành ra thế này. Nỗi khổ này phải chia sẻ và kể lể cùng ai đây ?
"Tôi. Sẽ. Không. Bao. Giờ. Kí" Đào Cung Vi nhấn mạnh từng chữ.
"Cô !".
Rồi sau đó lập tức bỏ đi, Tần Thiên Quốc thất bại thảm hại với kế hoạch lần này, đẩy mấy ả nữ nhân sang một bên, tiếp tục là hành động vung tiền sau đó đuổi đi.
Đào Cung Vi chạy thật gấp gáp vào phòng, đóng cửa rất mạnh. Đoạn tựa lưng vào cửa, sự kiềm nén và bực tức lúc này như vỡ òa, mọi thứ cố gắng giữ gìn đã trở nên tan rã.
Trước giờ là một người mạnh mẽ nhưng lại rất dễ rơi lệ, mít ướt.
Chẳng có người ở bên an ủi, cô nhớ Xạ Nhữ Bảo, nhớ Sở Tào Biện, có cả Trần Phúc nữa. Là một cô gái trẻ với đầy nhiệt huyết, vì một nhiệm vụ mà bỏ lỡ tương lai để phải cưới một người chồng bạc bẽo, đầy tàn nhẫn. Sống trong nơi chả khác nào là ngục tù, giam cầm chính mình.
Uất ức, cô òa khóc, khóc rất lớn, còn có cả gào thét, trượt dài xuống từ cửa đến mặt sàn. Đào Cung Vi ném những đồ vật ở gần đó đi xa.
"Tại sao phải bất công với tôi như vậy, ông trời à !".
"Tôi chỉ là một cô gái, tôi cũng biết buồn, tôi cũng có sức giới hạn của mình. Sao anh có thể quá đáng như vậy, tôi đâu muốn lấy anh, anh bị ép buộc tôi cũng bị ép buộc, đều như nhau cả nhưng anh lại áp bức tôi, làm khó tôi muốn đuổi tôi đi" Chửi mắng vào không trung, nước mắt tràn ra khóe mắt, làm lu mờ luôn cả tầm nhìn.
"Anh tưởng anh là người đáng thương là người duy nhất bị gia tộc ép cưới hả ? Tôi cũng vậy kia mà, tôi cũng là vì bị ép buộc nên mới đi tới nơi này thôi".
"Làm nhục tôi trong lễ cưới, sau đó tiếp tục đem người con gái khác về đây, anh chơi đùa, lăng mạ, chọc tức tôi. Dù có là vợ trên danh nghĩa, anh cũng nên cho tôi một chút mặt mũi, một chút nể nang để không phải tủi nhục, mang lại vết thương lớn như thế này ? Làm sao tôi có thể quên".
"Ông trời có thể đừng đối xử bất công với con như vậy có được không ? Trả lại tự do cho con có được không ?".
Tần Thiên Quốc ở bên ngoài lắng nghe từng chút một, áp tai vào cửa, cảm xúc bấy giờ không phải là hả hê, cũng chẳng phải là thích thú, ngược lại hắn lại cảm thấy chột dạ, hối hận và có chút tội nghiệp cho đối phương.
Cũng ngồi xuống bên cạnh cánh cửa. Đêm nay hai người lưng tựa lưng chỉ cách một lớp gỗ mà thôi, cô thì oán than, buồn bực, hắn thì lắng nghe, chịu đựng từng lời chửi mắng đó từ cô.
Và đêm ấy họ đã thức trắng, bất giác ở cùng một nơi đối diện với tầng tầng xúc cảm lạ lẫm, một người thì buồn bã, tuyệt vọng còn một người thì thổn thức, thấu hiểu.
---------------------------------------
Nhân Vật: Đào Cung Vi.