Yến Tuyết Sùng thèm nhỏ dãi tướng mạo Bạch Tế, mắt hạnh tròn xoe của y trừng lên như muốn mạng hắn, từ trước tới giờ hắn sao không phát hiện y lớn lên xinh đẹp như vậy.
Đầu ngón tay vẫn còn cảm giác mềm mại làm Yến Tuyết Sùng tâm ngứa khó nhịn, ngón tay xoa tới xoa lui, hắn muốn chạm vào đối phương.
Đường đường thiếu gia Yến gia lại là một tiểu háo sắc, kiêu căng cùng Bạch Tế thương lượng.
Hắn vỗ vỗ túi tiền bên hông, làm trò lấy xuống trước mặt Bạch Tế, đổ ra bạc trắng bên trong, “Thật sự, ta có rất nhiều bạc, ngươi nhìn xem, nhìn xem.”
Bạch Tế mặt không biểu tình tránh xa Yến Tuyết Sùng, yên lặng đi đến chỗ khác diện bích.
Hắn không buông tha, móc ra bạc muốn nhét vào tay Bạch Tế, “Ngươi liền cho ta sờ vài cái sao?”
Bạch Tế giơ nắm tay lên, đẩy hắn ra, “Ngươi còn như vậy nữa đừng tránh ta đối ngươi không khách khí.”
Yến Tuyết Sùng không cam lòng thu hồi túi tiền, hai mắt lăng lăng nhìn Bạch Tế, tay tự nhéo mặt chính mình, cảm giác không giống a, làm sao cũng không thoải mái như vừa rồi.
Trong mắt hắn biểu hiện dục vọng quá mức mãnh liệt, muốn cái gì đều sẽ không giấu diếm, hắn nhìn dung mạo Bạch Tế, dáng người, vô luận nhìn từ góc nào cũng đều thấy y đẹp mắt. Yến Tuyết Sùng nhìn chằm chằm môi y, nhớ tới đã từng thấy y cùng Hoắc Tranh thân mật, bọn họ hôn môi. Hắn thấy mặt y hảo mềm, chắc môi cũng cực kỳ mềm mại, thân lên khẳng định thoải mái, với nữ nhân hẳn là cũng như vậy đi...
Yến Tuyết Sùng liếm môi khô khốc, chuẩn bị nói tiếp, đầu đột nhiên suy nghĩ ra một chuyện.
Bạch Tế khẳng định, “Ta không phải con thỏ, Tranh Tranh cũng không phải con thỏ.”
Yến Tuyết Sùng khó hiểu, hắn giơ hai ngón tay cái để chụm vào nhau, bắt chước một vài động tác, “Các ngươi không phải làm cái việc xấu hổ kia sao, không phải con thỏ thì là gì, nam phong không lên được mặt bàn, nếu để cho người khác biết còn không chê cười các ngươi sao.”
Hắn dừng một chút, dụ dỗ “Bất quá ngươi cho ta sờ sờ ta liền không chê cười ngươi, ta cũng không nói hai người như vậy nữa, ta không làm việc khác, ngươi cho ta sờ vừa lòng ta còn cho ngươi rất nhiều bạc nha.”
Yến Tuyết Sùng đột nhiên thông suốt, trái tim thiếu nam bang bang nhảy lên.
(Bé Yến này làm tiểu tam dell chuyên nghiệp gì cả, tỷ chờ ngày em bị nghiệp quật =))))
Cùng lúc đó phu tử bước vào, thấy Yến Tuyết Sùng lôi kéo tay áo Bạch Tế không bỏ, trách cứ nói: “Phạt ngươi đến đây diện bích vẫn không biết hối cải, Yến Tuyết Sùng ngươi đến sương phòng cánh vách diện bích cho ta!”
Sau khi lớp học kết thúc, Bạch Tế nới từ sương phòng ra tới. Chân bị phạt đứng nửa ngày đều mỏi đến run lên, bị Yến Tuyết Sùng liên lụy vô tội chịu phạt thì thôi đi, lúc này còn muốn y đi Hưng Võ Viện tập đá cầu. Y đói đến sắp không đi nổi, lúc tập hợp ở đình viện đều mơ màng.
“Bạch Tế!”
Phương Tử Trần kéo y đến nơi khác, lấy ra một bao giấy nhỏ, mở ra bên trong là mấy cái bánh nếp thơm mềm.
“Đây là bánh ta mới chuồn ra ngoài mua, ngươi bị phu tử phạt đứng cái gì cũng chưa ăn, nếm thử cái này đi.”
Yến Tuyết Sùng đi phía sau hai người, tùy tùng đã chuẩn bị điểm tâm tinh xảo cho hắn, hắn liền tìm mọi cách đưa cho Bạch Tế, lấy lòng y, “Ngươi ăn bánh của ta đi.”
Bạch Tế cắn bánh nếp, một mạch đi đến Hưng Võ Viện, hoàn toàn làm ngơ tâm ý của Yến Tuyết Sùng.
Phương Tử Trần cảm thấy giống như gặp quỷ, “Hắn lúc sáng còn không phải muốn đánh ngươi sao, như thế nào đột nhiên lại...”
Bạch Tế tuyệt đối không thể nào nói cho Phương Tử Trần biết Yến Tuyết Sùng muốn sờ mặt y.
Một đám võ sinh trong võ viện đã sớm chờ đợi mười hai văn sinh, Hoắc Tranh thấy Bạch Tế đang gặm bánh đi phía sau liền sửng sốt. Đưa bọn họ vào đến sân huấn luyện, không lâu sau, Hoắc Tranh nhìn giỏ tre trong tay y, ngoắc ngoắc tay bảo y qua đây.
“Tranh Tranh!”
Bạch Tế chạy đến trước mặt Hoắc Tranh, hắn mở ra giỏ tre của y, giọng nói trở nên nặng nề, “Hôm nay tại sao không ăn gì?”
Bạch Tế sờ lên bụng xẹp lép, miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất, “Phu tử phạt ta đi diện bích.”
Y không nói chuyện Yến Tuyết Sùng muốn sờ y cho Hoắc Tranh biết, y không muốn hắn lo lắng mệt nhọc.
Hoắc Tranh mới tiếp quản võ sinh trong viện, rất nhiều chuyện đều phải tự mình xử lý. Thạch võ giáo coi trọng hắn, số người có thể lưu lại võ viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, thấy Hoắc Tranh có thể ngăn chặn đám võ sinh như ngựa hoang này, Thạch võ giáo mừng rỡ giao việc cho hắn.
Đối với tiền bối, Hoắc Tranh không thể để đối phương đợi lâu, cho Bạch Tế ăn no xong, dặn dò y vài tiếng liền vội vàng rời đi.
“Này!”
Hoắc Tranh chân trước vừa rời đi, Chử Thiếu Kiệt không biết từ đâu chui ra, hắn nhảy qua rào chắn, ở chỗ cao cao nhìn Bạch Tế.
Mắt hắn đen sáng như đem y nhìn thấu, làm Bạch Tế lông tơ đều dựng đứng lên, có điểm sợ hắn, quay đầu bỏ chạy.
Chử Thiếu Kiệt chạy theo càng nhanh, chân dài chạy một bước bằng Bạch Tế ba bước, vui vẻ thoải mái đi theo phía sau y. Bạch Tế chạy xa một quãng cũng không thể kéo dài khoảng cách với hắn.
“Ta dạy ngươi đá cầu nha thỏ con.”
Bạch Tế trái phải nhìn xung quanh, mắt hạnh trừng lớn, hộc hộc thở dốc cảnh cáo hắn, “Không được kêu ta thỏ con nữa!”
Chử Thiếu Kiệt bật cười, cố ý đi tới gần, Bạch Tế liền vội vàng nhảy ra chỗ khác, “Ngươi đừng tới đây.”
Phản ứng của y thật sự chơi vui, lúc thì trừng mắt đe dọa, lúc thì sợ sệt mà trốn người. Chử Thiếu Kiệt dứt khoát ngồi trên cỏ thuận tay rút một cọng ngậm vào miệng, “Hồ Nghiễm kia nói ngươi ngoan, như thế nào bây giờ lại không ngoan rồi?”
Vừa nói Chử Thiếu Kiệt đối y ngoắc ngoắc tay, vỗ mặt cỏ bên cạnh hắn, “Ngươi không muốn biết tại sao ta biết được thân phận của ngươi sao? Tuy rằng biết ngươi là yêu quái, ta đảm bảo sẽ không hại ngươi, mau lại đây ngồi một chút.”
Bạch Tế vẫn đứng im không động đậy, Chử Thiếu Kiệt nghiêng người về phía trước, bàn tay chuẩn xác mà gõ vào mắt cá chân Bạch Tế làm y ai ai kêu, phải theo hắn kéo ngồi xuống cỏ.
“Ngươi...”
Chử Thiếu Kiệt làm mặt quỷ với y, “Hư, ngươi xem đây là cái gì?”
Hắn móc trong người ra một miếng đồng hình tròn lớn hơn ngón cái một chút, màu sắc ám trầm, có cảm giác dày nặng cùng cổ văn cũ kỹ khắc bên trên, giống như bùa chú.
Hắn đem miếng đồng để trước mắt Bạch Tế quay một vòng, dụ dỗ nói: “Ngươi thử chạm vào nó, chạm một chút là được.”
Bạch Tế dò ra ngón tay chạm vào, đầu ngón tay liền bị nung nóng lên, y rụt tay về không ngừng thổi phù phù, “Nóng quá.”
“Đây là pháp khí của gia gia ta, dùng để trừ tà bắt yêu.”
Bạch Tế: “.....”
Chử Thiếu Kiệt dường như vô ý nói: “Ngươi có quen biết một con bướm đi.”
Com bướm...
Thời gian y đến nhân gian cũng không ngắn, có người thương bên cạnh làm Bạch Tế gần như quên đi những ngày đầu mới hóa hình.
Lúc đó có một con bướm sặc sỡ mỹ lệ đã dẫn đường cho y, làm bạn cùng y đi qua không ít đỉnh núi không người.
Bạch Tế nắm chặt mặt cỏ dưới tay, thần sắc khẩn trương, “Ngươi, các ngươi xem nó là yêu quái bắt đi rồi?”
Chử Thiếu Kiệt nhịn không được sờ cằm y, “Đem nó bắt thì thế nào?”
Hốc mắt Bạch Tế lập tức đỏ bừng, môi rung lên nửa ngày, hai bàn tay nắm chặt, “Ngươi quá ác độc rồi! Tiểu Điệp không phải yêu quái xấu!”
“Đem Tiểu Điệp thả ra, đem nó thả ra!”
Chử Thiếu Kiệt ôm bụng cười không ngừng, vạt áo để tùy ý Bạch Tế kéo cũng không giận, hắn để tay phía sau mặc cho y ‘tra tấn’, nói: “Ngươi cư nhiên kêu hắn là Tiểu Điệp?”
Lại là một trận ôm bụng cười.
Tiếng cười làm mọi người ngoài sân chú ý, ánh mặt bọn họ quỷ dị mà nhìn Bạch Tế.
Y buông tay ra, khóe mắt hồng hồng, cách xa Chử Thiếu Kiệt, hỏi hắn “Tiểu Điệp đâu, các ngươi đã làm gì nó?!”
Thấy Chử Thiếu Kiệt mở ra miếng đồng trong tay, Bạch Tế sợ hãi tránh đi, “Ngươi muốn làm gì, muốn bắt ta sao?!”
Hắn nhàn tản ung dung chỉnh lại vạt áo bị Bạch Tế kéo loạn, “Đừng đem Chử gia ta gắn với những đạo sĩ không bản lĩnh đó, chỉ biết lợi dụng gạt tiền người khác.”
Hắn cong lên khóe miệng cười cười, “Ngươi muốn biết, kêu ta một tiếng ca ca xem. Làm ta cao hứng ta liền nói cho ngươi tình hình của con bướm đó, thế nào?”
Bạch Tế rất muốn biết tình hình của Tiểu Điệp, nhưng tiếng ca ca kia bất luận thế nào cũng không nói ra miệng được, y quay đầu qua một bên không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn trên mặt cỏ.
Phía xa xa Phương Tử Trần nhìn thấy không khí khác lạ giữa hai người, muốn đi qua dắt Bạch Tế đi nhưng ánh mắt lạnh buốt của Chử Thiếu Kiệt nhắm thẳng lên người, làm hắn sợ đến đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Chử Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Tế, “Ngươi thật sự không muốn biết sao? Con bướm đối với ngươi cũng coi như có ân tình đi.”
Bạch Tế ủy khuất cúi gằm mặt, mơ hồ nói gì đó không rõ, Chử Thiếu Kiệt đem y nhìn kỹ từ đầu tới chân, đuôi lông mày mang ý cười.
Bạch Tế ngẩn đầu trừng hắn, “Ta đã nói xong rồi, ngươi có nghe không rõ là chuyện của ngươi, giờ đến phiên ngươi đem tình trạng Tiểu Điệp nói cho ta.”
Y giở trò, một bộ bất chấp tất cả, rõ ràng sợ đến phát run nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.
Môn sinh xung quanh lo sợ Chử Thiếu Kiệt sẽ khi dễ Bạch Tế, có người thương lượng đi tìm võ giáo tới, Yến Tuyết Sùng dẫn theo tùy tùng của hắn thong thả tới gần, “Bạch Tế, qua bên này.”
Y đối bọn họ làm như không thấy, thúc giục Chử Thiếu Kiệt, “Ngươi mau nói.”
Chử Thiếu Kiệt cười cười với y, đôi mắt đen như mực nheo lại, “Chử gia chúng ta vốn địa vị cũng không nhỏ...”
Hết chương