Gia gia của Chử Thiếu Kiệt đã hơn tuổi, là một vị thần sư.
Chử gia gia từ nhỏ đã là thần toán mệnh cách, thông hiểu âm dương ngũ hành, biết vạn vật bách thú ngôn ngữ.
Thần sư không giống đạo sĩ bình thường, họ không mấy khi xem bói, họ xem chính là quốc vận, tính là tính chân long mạch máu. Nói ngắn gọn, vị thần sư này chỉ tính mệnh cho hoàng đế, mặc dù là trọng thần trong triều nhưng rất khó có thể diện kiến. Bọn họ hành tung mờ mịt, hành sự điệu thấp, ngoại trừ hoàng đế thì không lộ mặt trước người ngoài.
Bạch Tế nắm được trọng điểm trong đó, gia gia Chử Thiếu Kiệt rất lợi hại, còn thông hiểu bách thú ngôn ngữ. Hơn nữa Chử Thiếu Kiệt đã cho y xem mảnh đồng tròn, là vật thần sư bắt yêu quái.
“Gia gia ta cách mỗi hai năm đều phải xuất quan tìm long mạch, long mạch là vận nước, hoàng đế thập phần coi trọng. Năm trước gia gia tính ra phương hướng liền xuất phát tìm kiếm, do phụ thân ta thân thể không tốt, là liền cùng gia gia lên đường.”
Năm ngoái, hắn đi đến một đỉnh núi cao ít dấu chân người, nơi đó cổ mộc che phủ. Khi mới vào sơn cốc, Chử gia gia cảm giác nơi đây là một địa phương tốt, linh khí dồi dào, chim thú vô tình gặp ven đường đều ôn hòa, đại mãnh thú nhìn thấy cũng không lao ra tấn công người.
“Gia gia ta hầu như cả đời đều bế quan trong núi, cao nhân mà, luôn có chút tư thái thanh lãnh, ta cùng người giao lưu rất ít, không mấy thú vị cũng không dám làm phiền.”
“Sao khi vào sơn cốc gia gia thế nhưng một đường nói chuyện cùng động vật trong đó, ban đầu ta cũng cho là đầu óc người có vấn đề. Phụ thân từng nói với ta chuyện này, nhưng ta chỉ tin chính mình không tin số mệnh, ta nghĩ phụ thân nói những chuyện mơ hồ đó chỉ là đang đùa.”
Chử Thiếu Kiệt cắn đứt cọng cỏ trong miệng, “Lần đó thật sự làm ta mở rộng tầm mắt, không chỉ có kiến thức mà còn có bản lĩnh của gia gia. Lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái, chính là con bướm kia, Hồ Nghiễm.”
Bạch Tế lên tinh thần, mắt tròn đen bóng nhìn chằm chằm hắn.
Chử Thiếu Kiệt lại nói: “Chúng ta ở chỗ long mạnh phát hiện nó, lúc ấy ta và gia gia tìm được long mạch liền thấy một con bướm kim sắc bên cạnh. Trên mặt đất đều vẩy đầy bột mịn màu vàng, rực rỡ một mảng lớn, thiếu chút nữa đều chói mù mắt ta.”
Long mạnh linh khí nồng đậm, con bướm đang tới lúc hóa hình, kiếp cuối cùng này với nó mà nói là rất gian nan. Do quá nóng vội, nhiều năm tu luyện của nó suýt nữa thất bại trong gan tất, nếu bọn ta tới trễ chừng nửa ngày, con bướm kia mạng đều không giữ nổi.
Chử gia gia là thần sư nên khí vị khác hẳn người thường, con bướm đã sớm mở linh trí, nhìn đến ông liền biết không phải nhân vật đơn giản, hướng ông cầu cứu.
Chử Thiếu Kiệt đang kể bỗng dừng lại, Bạch Tế đang chăm chú nghe, vì Tiểu Điệp thúc giục hắn, “Ngươi mau nói!”
“Gia gia đương nhiên cứu nó.”
Yêu quái được truyền lại trong miệng người ngoài đều bị đạo sĩ bắt hoặc đuổi đi, Chử gia gia từ trẻ đã ngộ ra, yêu ma quỷ quái trong mắt phàm phu tục tử bất quá cũng là từ linh khí ngưng tụ thành một sinh mệnh.
Con bướm được Chử gia gia cứu và giúp nó hóa hình, ông đặt tên nó là Hồ Nghiễm.
Trên người Hồ Nghiễm bị thương, sau khi hóa hình linh trí vẫn không thể hóa theo. Lúc đầu Chử Thiếu Kiệt do dung mạo mới đối hắn sinh ra hảo cảm, rãnh rỗi thường trêu đùa hắn giải buồn, không nghĩ đến tâm trí Hồ Nghiễm mỗi ngày nhanh chóng trưởng thành. Ở cùng một tháng, chuyện Hồ Nghiễm nói nhiều nhất với Chử Thiếu Kiệt là hắn muốn hóa thành người rồi đi tìm một con thỏ.
Chử Thiếu Kiệt từ lời Hồ Nghiễm phác họa ra bộ báng Bạch Tế, giống như y đang ở bên người hắn, trong lúc bất tri bất giác hình thành thói quen nhớ tới con thỏ chưa từng gặp.
Sang tháng thứ hai Hồ Nghiễm đã dưỡng tốt thân mình, so với tháng đầu hóa hình tâm trí chỉ như trẻ con, hai tháng sau đã khôi phục như người trưởng thành.
Bản tính Hồ Nghiễm có chút giảo hoạt, lúc đầu Chử Thiếu Kiệt có thể nhân lúc hắn ngốc mà trêu chọc hắn, sau khi khôi phục tâm trí, đừng nói đến chiếm tiện nghi, còn bị hắn đùa ngược lại.
Hai người giống như hai đứa bé ở trong núi phân cao thấp, quậy đến long trời lở đất, Chử gia gia còn chưa thể rời đi, Hồ Nghiễm thân mình chưa hoàn toàn khôi phục đành phải ở lại. Chỉ còn Chử Thiếu Kiệt bị đuổi ra khỏi núi.
Tính tình Hồ Nghiễm cùng Chử Thiếu Kiệt tương tự nhau, không muốn bị trói buộc, lại e ngại thân mình nên tạm thời lưu lại trong núi tu dưỡng, bồi Chử gia gia một đoạn thời gian xem như là báo ân.
Sau khi Chử Thiếu Kiệt xuống núi hắn không trở về nhà, tự hỏi không biết tình hình gần đây của Hồ Nghiễm thế nào.
Hắn từ miệng Hồ Nghiễm nghe nhắc mãi một con thỏ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạch Tế liền khẳng định hắn không nhìn lầm người, gấp gáp muốn hỏi tên của y.
Hết chương