Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tế nhảy bổ vào lòng ngực Hoắc Tranh, làm cho nước canh văng ra ngoài, Hoắc Tranh giơ cao cánh tay ôm y lại, “Trật tự một chút.”
Bàn tay đưa ra phía sau nhéo nhéo mông y, hành động lưu manh như vậy nhưng mặt hắn trông vô cùng nghiêm chỉnh.
“Vẫn còn sức lăn lộn à?”
Bạch Tế nhỏ giọng ậm ừ, y cảm thấy eo mềm chân cùng mềm nốt, thuận theo nằm trên đùi Hoắc Tranh, từng ngụm từng ngụm mà ăn cơm Hoắc Tranh đút.
“Tranh Tranh ơi, ngươi còn nhớ lúc trước ta có xem bệnh cho một con mèo con không?” Tư Đồ công tử gì đó y không nhớ rõ, nhưng y vẫn nhớ được mèo con.
Hoắc Tranh duỗi tay lau vết nước canh bên môi y, đơn giản ừ một tiếng.
“Mèo con kia hết bệnh rồi, hôm nay chủ nhân của nó đem tới một rương bạc trả công cho ta.” Y lại nói: “Phu tử cũng bảo ta nhận rồi.”
Hoắc Tranh biết mục đích Bạch Tế tới đây, cho y ăn cơm xong, nói với Thạch võ giáo một tiếng rồi cùng y đến Hoằng Dương Quán.
Rương bạc để ở sân sau, tạm thời nhờ người trông giữ. Xuyên qua đình viện, ánh mặt trời chiếu lên từng phiến đá to làm nổi lên tầng tầng ánh sáng.
Đến nơi, Hoắc Tranh nhìn thấy rương bạc Bạch Tế nói, ánh bạc phát sáng nhàn nhạt, tuy hắn có đủ bình tĩnh nhưng cũng ngạc nhiên một hai.
Vỗ vỗ bả vai Bạch Tế, hắn vui mừng như phụ thân cuối cùng cũng thấy được con mình đã trưởng thành, “Tiểu Bạch, có tiền đồ.”
Bạch Tế cười không khép miệng, như hiến vật quý mà kéo Hoắc Tranh tới gần cái rương, “Đều cho Tranh Tranh hết đó.”
Hoắc Tranh nghẹn lại, Bạch Tế có bản lĩnh kiếm được tiền, hắn chắc chắn sẽ không tham. Tiền của y cứ để y dùng, còn hắn làm ra tiền đều mua đồ vật dùng trong nhà. Đây là nguyên tắc trong lòng hắn, một khi nhận định đối phương, hắn tình nguyện cho y hết thảy.
Mà hắn chỉ cầu Bạch Tế không bao giờ rời xa hắn.
“Bạc này ta bảo quản giúp ngươi, để dành mai mốt cho ngươi mở y quán.”
Mỗi bước đi Hoắc Tranh đều vì hai người tính toán, chuyện Bạch Tế muốn làm, hắn đều nhỡ rõ.
- ------------------------------
Giữa hè, cả Vũ Thành khắp nơi đều là hương bồ nở tung, hoa nhìn như cây pháo nhỏ nhưng lại bông bông như đám mây. Khi bị gió thổi qua liền rơi ra bay đi, phiêu tán khắp nơi trong thành mang theo mùi hoa nồng đậm.
Vào lúc này, trong thành có khá nhiều món ăn làm từ hương bồ, có rượu, bánh ngọt, kẹo đường,.. khi hương bồ nở đến rực rỡ, các viện cùng nhau tổ chức hội đá cầu.
Vũ Thành tổng cộng có sáu học viện, văn có bốn võ có hai. Trong đó văn viện đứng đầu là Hoằng Dương Quán còn võ là Hưng Võ Viện.
Lần này cũng là rút thăm quyết định đối thủ, chia làm ba trận, năm nay văn võ hai viện lớn nhất đối đầu nhau, mấy viện khác đều ôm tâm tình chờ xem kịch hay.
Đội đá cầu ở Hưng Võ Viện đều thi đấu khá hung tàn, thi đấu với bọn họ đều toàn bộ thảm bại. Hoằng Dương Quán một đám thư sinh này chắc sẽ bị khi dễ đến thảm đi.
Văn viện trong đó cũng cạnh tranh kịch liệt, Hoằng Dương Quán đứng đầu đã lâu, sớm đã làm ba viện còn lại bất bình, mượn thời cơ này lôi kéo không ít người dân đến xem. Để cho Hoằng Dương Quán làm trò cười trước mặt thiên hạ.
Sân thi đấu rộng lớn, từ sớm đã có không ít người đến chờ, các môn sinh hỗ trợ hò hét cổ vũ, vỗ tay không ngừng.
Bạch Tế đổi quần áo, vào sân làm nóng người.
Quần áo ôm sát người, phác họa ra dáng người thiếu niên tinh tế mềm dẻo, tóc cột lên cao cao để lộ khuôn mặt trắng nõn. Phương Tử Trần đến gần nắn mặt y một phen, cười ha hả nói: “Bạch Tế, ngươi nhìn thấy mấy tiểu cô nương kia không?”
Bạch Tế lắc đầu.
Phương Tử Trần hạ giọng, “Các nàng đều nhìn ngươi thôi.”
“Hả...”
Y nhìn theo hướng Phương Tử Trần chỉ, thật sự có mấy cô nương mặc váy hồng nhạt, màu vàng đều nhìn mình, xa xa cũng nhìn thấy các nàng đang cười khẽ.
Hội đá cầu mỗi năm đều tụ tập rất nhiều nam tử trẻ tuổi ở Vũ Thành, cao lớn uy vũ, phong lưu tiêu sái, hàm hậu thành thật loại nào cũng có. Các cô nương mượn thời cơ này mang khăn che mặt đến xem, lỡ đâu gặp được người mình thích.
Bạch Tế cúi đầu, nhiều người quá làm y có chút không được tự nhiên, “Nơi này thật nhiều người đến!”
“Đương nhiên!” Phương Tử Trần quét mắt khắp nơi, nhìn đến một đám võ sinh bên kia, chậc lưỡi một tiếng, “Bọn họ thật là làm càn.”
Có rất nhiều cô nương đều vây quanh Chử Thiếu Kiệt, hắn cùng những người khác nhân cơ hội này ba hoa với các nàng, làm mấy cô nương khanh khách cười không ngừng. Võ sinh thường trực tiếp hơn, nghĩ cái gì thì làm cái đó, nhưng văn sinh e ngại mặt mũi, thấy cô nương xinh đẹp cũng không dám mạo muội đến làm quen, chỉ hận không thể lấy giấy viết thơ tình đưa qua.
Cách thời gian thi đấu còn một khoảng, Chử Thiếu Kiệt đi đến chỗ của văn sinh nói chuyện với Bạch Tế.
Ánh mắt văn sinh phức tạp nhưng không ai dám nói với Chử Thiếu Kiệt, bọn họ chỉ đi đến nơi khác nho nhỏ xôn xao làm môn sinh viện khác cũng nghị luận theo.
Hoắc Tranh duy trì trật tự trong nhóm võ sinh, ánh mắt liếc qua nơi bọn họ tụ tập, bình tĩnh lạnh giọng bảo Chử Thiếu Kiệt quay lại vị trí, không được đi loạn.
Trọng tài thổi lên kèn làm bằng sừng trâu, từng người thi đầu tiếng vào giữa sân, đứng đối diện với đội đối thủ.
Hội đá cầu năm nay không chừng Hưng Võ Viện lại đứng đầu, ngoài sân sớm đã đầy người chen đến xem. Khi bắt đầu thi đấu, vốn tưởng rằng hai bên sẽ kịch liệt tranh nhau, nhưng không ngờ trận đấu lại dị thường yên bình.
Võ sinh thể trạng cao lớn, vốn có thể dễ dàng cướp cầu từ văn sinh. Cục diện nghiền áp một bên không có diễn ra, văn võ hai bên ngươi một cầu ta một cầu chia nhau đá, điểm số chậm rì rì ghi vào. Không hiểu vì sao lũ sói con tàn bạo năm rồi nay lại đổi tính.
Trận đấu hữu hảo hòa thuận, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Đến lúc nghỉ giữa giờ, Hưng Võ Viện lại để lọt một cầu nên Hoằng Dương Quán dẫn đầu, trong đám người truyền đến tiếng khe khẽ nói nhỏ, có người nói Hưng Võ Viện cố tình.
Ra khỏi nhà xí, lúc Bạch Tế múc nước rửa tay thì đã có người giúp y xách một xô nước.
Y cảm ơn Chử Thiếu Kiệt, sau khi rửa sạch tay vẫn ngồi trên đất, vẩy vẩy bọt nước trên tay, buồn bực hỏi hắn: “Tại sao các ngươi phải giúp chúng ta?”
Y biết thực lực của Hưng Võ Viện, đội y đúng ra sớm phải thua.
Chử Thiếu Kiệt cười cười, ngoắc tay với Bạch Tế, “Ngươi lại gần đây ta mới nói.”
Bạch Tế không quan tâm nữa, bỏ đi.
Nữa hiệp đấu sau, Hưng Võ Viện như đổi thành người khác, mạnh mẽ đoạt cầu, văn sinh chưa kịp chạm cầu đã bị bọn họ đoạt mất.
Bạch Tế xoa bả vai bị đụng đau, mấy văn sinh khác sắc mặt rất khó coi, Yến Tuyết Sùng còn thường xuyên mắng vài câu.
Võ sinh phát huy thực lực của bọn họ, mỗi một động tác đều làm đối thủ chống đỡ không được, trong lúc đoạt cầu thường phát sinh va chạm, đụng văn sinh đau đến nhe răng.
Võ sinh phía sau vọt lên chặn cầu của Bạch Tế, đụng y ngã xuống đất, trước mặt còn có một người đang chạy nhanh đến.
Bịch...
May mắn người kia không có giẫm lên Bạch Tế, trọng tài nhanh chóng thổi kèn tạm dừng trận đấu.
Bạch Tế hé mắt, thấy phu tử và môn sinh vây quanh y hỏi han.
“Ngươi không sao chứ?”
Là Chử Thiếu Kiệt.
Lúc nãy nếu không có Chử Thiếu Kiệt nhanh tay lẹ mắt lôi y đi, mặt Bạch Tế sợ là bị giẫm trúng.
Hai người song song té ngã trên mặt đất.
Bạch Tế thở dốc, nhìn xung quanh tìm được một người cách khoảng mười bước đang đuổi tới. Bỗng nhiên y nghe được Chử Thiếu Kiệt nhỏ giọng nói với y một câu.
.....
- -------------------------------
Hương bồ: Họ Hương bồ (danh pháp khoa học: Typhaceae) là một họ thực vật có hoa thuộc bộ Hòa thảo. Họ này được phần lớn các nhà phân loại học công nhận. Các tên gọi của các loài là hương bồ, cỏ nến, cỏ lác, bồn bồn.
Một số loại ăn được=))))
Nhìn như cây chọc mèo nhờ=))))
Bồn bồn xào tôm tui hay ăn nè, ai đi miền Tây nhớ thử=))))
Hết chương
- ---------------------------------
Các reader thức muộn vậy, tui toàn thấy vote truyện lúc h đêm thôi. Ngủ sớm đi nhe các tềnh iu