Bạch Tế không đợi Chử Thiếu Kiệt nói xong, xung quanh đã có rất nhiều người vây quanh bọn họ, phu tử duỗi tay đỡ Bạch Tế dậy, cẩn thận sờ nắn xương tay y, không ngừng hỏi: “Có bị thương chỗ nào hay không?”
“Phu tử không cần lo lắng, ta không có bị thương.”
Ngoại trừ khi té ngã mông có hơi đau, Chử Thiếu Kiệt đã đỡ cho y không ít, có bị thương cùng là hắn bị.
Phu tử cám ơn Chử Thiếu Kiệt, Hoắc Tranh bị đám người che hết phải đứng bên ngoài, cùng Bạch Tế hai mắt nhìn nhau.
Nếu là lúc bình thường Bạch Tế có ngã, không đau y cũng nói là đau, phải để Hoắc Tranh vừa thổi vừa ôm mà dỗ. Đến lúc đau thật lại không hé răng nửa lời, Bạch Tế nhìn ra được Hoắc Tranh lo lắng mình, vội nhìn hắn ý bảo mình không sao, không muốn làm đối phương lo lắng.
Chử Thiếu Kiệt cũng té ngã, bả vai trầy xước thấm ra vết máu nhè nhẹ. Sau khi trọng tài xem qua đã cho hắn đi băng bó vết thương, hắn đành bỏ lỡ trận đấu này.
Một người phải rời sân, võ viện phải cử ra một người thay vào. Nhiều lần đẩm bảo bản thân không sao. Bạch Tế mới được quay lại thi đấu, đám người đang tụ tập rất nhanh đã giải tán. Cuộc thi tiếp tục, bên võ viện lại tiếp tục thái độ ‘ôn hòa’ như lúc đầu.
- ------------------------------
Thi đá cầu kết thúc, Hưng Võ Viện thắng lợi, đã đoán trước được kết quả văn sinh cũng không mấy bất mãn, phu tử còn khen bọn họ một hồi. Bạch Tế hơi mơ hồ, một mình đi đến chỗ khác, hình như y có việc suy nghĩ.
Lúc nãy Chử Thiếu Kiệt nói với y một câu Bạch Tế vẫn không trả lời hắn, võ sinh còn tập hợp ở đây, Hoắc Tranh phải bận làm mấy việc còn lại sau thi đấu. Y không muốn quấy rầy đối phương, tự tìm một chỗ ngồi xuống chờ hắn bận xong.
Phương Tử Trần tìm được y, đặt mông ngồi ở bên cạnh, nói: “Bạch Tế, vừa rồi ngươi đúng là dọa chết ta, chân người kia chỉ cách ngươi có một chút.” Hắn vừa nói vừa khua tay múa chân miêu tả, “Mọi người đều bị ngươi dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cũng may là Chử Thiếu Kiệt nhanh tay.”
Hắn lại nói: “Ngươi khi nào quan hệ tốt với hắn như vậy? Không ngờ hắn tình nguyện bị thương cũng muốn cứu ngươi.”
Bạch Tế ngạc nhiên, “Hắn bị thương?!”
Lúc nãy Chử Thiếu Kiệt cũng không có nói ra.
Phương Tử Trần gật đầu, “Đúng vậy, mấy người chúng ta đứng gần đều thấy được.”
Lông mày Bạch Tế hơi nhíu, nhớ tới câu Chử Thiếu Kiệt nói với y, vội bất an trong lòng, không hiểu sao y lại vô duyên vô cớ bị hắn để ý.
“Ta đi xem hắn một chút...”
Bạch Tế nói còn chưa dứt lời đã vội vàng chạy đi, lúc nãy khi Chử Thiếu Kiệt kéo y đã đọc một câu thơ, lúc đi học phu tử có nói đó là câu cổ nhân dùng để biểu đạt ái mộ với người mình thích. Nhưng người trong lòng y không phải Chử Thiếu Kiệt, y phải nói rõ ràng, khi không nhận ý tốt của người khác khó tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng lúc trước Chử Thiếu Kiết thấy y luôn muốn trêu đùa, Bạch Tế nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao hắn lại thích?
Y đến trước mặt Chử Thiếu Kiệt, trên vai hắn còn băng bó, dựa vào đầu giường lười biếng. Khi thấy Bạch Tế bước vào hai mắt hắn đều muốn phát sáng.
“Thỏ con, ngươi rốt cuộc chịu đến đây tìm ta.”
Lời nói biểu lộ một phần mong đợi, Chử Thiếu Kiệt im lặng một chút, nghe được Bạch Tế nhỏ giọng nói cảm ơn.
Hắn chờ mãi chờ mãi, ngồi dậy đi đến trước mặt Bạch Tế, thấp giọng hỏi y, “Không có lời khác muốn nói với ta sao?”
Bạch Tế lắc đầu, “Không có.” Y lại nói, “Lúc nãy ta đã nghe ngươi nói nhưng mà ta đã có người trong lòng rồi.”
Chử Thiếu Kiệt: “……” Hắn nghẹn một lúc lâu sau, suy nghĩ trong lòng ngoại trừ một đám văn võ sinh, Bạch Tế không còn tiếp với người khác, nghĩ đến cuối cùng sắc mặt hắn có điểm trắng bệch, “Là Hoắc võ giáo?”
Bạch Tế nhẹ giọng ừ, Chử Thiếu Kiệt lúc này mới hết hy vọng.
Hắn từng nghĩ tới Phương Tử Trần và Yến Tuyết Sùng, lại phát hiện không có bất luận kẻ nào so với Hoắc Tranh có thể làm Bạch Tế lúc nào cũng lộ ra ánh mắt quyến luyến si mê.
“…… Hắn là ca ca ngươi.” Lời này giống như đang tự lừa bản thân, chính hắn cũng biết, làm gì có huynh đệ nào mà khác họ.
Hắn nhìn chằm chằm sàn nhà, trong lòng buồn bực. Chỉ thở dài một tiếng, không nói.
Hai người không nói gì, Chử Thiếu Kiệt áp lực mất mát, “Ta đi ra ngoài giải sầu, ngươi, ngươi tùy ý đi.”
Bạch Tế quay lại nhìn thấy Chử Thiếu Kiệt như là chạy đi, hai ba bước liền không thấy hắn, giống như đang vội vã né tránh cái gì.
Chử Thiếu Kiệt bất quá là đi kiếm rượu uống, hắn từng nghĩ qua vô số khả năng, Bạch Tế có lẽ sẽ cự tuyệt hắn, hắn liền tiếp tục mặt dày đối tốt với y. Nếu Bạch Tế có người trong lòng, hắn sẽ lùi lại một bước, tin rằng bản thân mình không thua kém ai, y sẽ phát hiện hắn tốt hơn.
Nhưng người nọ là Hoắc Tranh.
Chử Thiếu Kiệt dưới đáy lòng bội phục Hoắc Tranh, Bạch Tế lại cùng hắn sớm chiều ở chung, hắn nhếch miệng, một ngụm rượu nuốt vào bụng, cảm thấy thật chua xót.
Người nọ mặc dù là Hoắc Tranh, hắn vẫn thật không cam lòng.
Một bầu rượu đã thấy đáy, vạt áo đã hơi ẩm ướt, Chử Thiếu Kiệt gọi tiểu nhị tiếp tục đem rượu, bỗng nhiên một tiếng cười nhạo chợt rơi vào trong tai.
“Ngươi ở đây chẳng lẽ là đang mượn rượu giải sầu?”
Chử Thiếu Kiệt quay đầu lại, tầm mắt nhìn đến một người thong dong ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Chử Thiếu Kiệt ngửa đầu trút bầu rượu, mắng vài câu đi đến trước mặt người nọ, căm tức nhìn đôi mắt hiện lên ánh kim của hắn, “Tại sao ngươi cũng đến đây?!”
- -------------------
Đoán được là ai tới hong nè=)))
Hết chương
P/s: Chử Thiếu Kiệt cũng có cp của mình nha, sẽ có phần ngoại truyện riêng. Mà tui sẽ không edit phần này đâu=)))
Tại có nhà làm rồi đó, bạn nào muốn đọc trước có thể qua wordpress của edit Atami.K để đọc nhe, tên truyện là Tiểu Hắc Thỏ (tui để link trong cmt, ai vào ko được thì bấm Tiểu Hắc Thỏ wordpress là ra thoi.). Tui đọc rồi kute xỉu luôn các cô ạ.
Tính ra lúc trước tui đọc phần của Tiểu Hắc thấy dễ thương quá mới đi mò kiếm phần của Tiểu Bạch để edit đó=)))