Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

chương 65: cho nên, chúng ta bây giờ từ mỗi tháng một lần đổi thành ba tháng một lần à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào Tết Thượng Nguyên, thư viện Bôn Tuyền nghỉ một ngày. Triệu Miên đang đi trên đường, nhìn thấy nhiều học sinh tụm năm tụm ba thành nhóm, cười đùa vui vẻ. Mộ Dung Du còn mời hắn một chuyến đi dạo ban đêm, sau khi bị hắn từ chối lại đưa cho hắn một hộp điểm tâm mà người dân Dự Châu thường ăn trong dịp Tết Thượng Nguyên.

Triệu Miên cầm sách và đồ ăn nhẹ đến giảng đường Thanh Phong. Giảng đường ban ngày chật kín sinh viên lúc này cách xa đám đông, trái lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Triệu Miên giẫm lên ánh trăng như nước, đẩy cánh cửa đang hé mở, nhưng không thấy bóng dáng Ngụy Chẩm Phong đâu.

Triệu Miên tìm một chiếc bàn dài và ngồi xuống. Trăng tròn ngày rằm tràn vào từ cửa sổ, chiếu sáng rực bên trong, cho dù không đốt đèn, cũng không hề cản trở tầm nhìn một chút nào.

Đợi không lâu lắm, Triệu Miên cảm thấy vai mình bị thứ gì đó đụng nhẹ một cái, sau đó một cục giấy nhàu nát rơi xuống trước mặt hắn.

Triệu Miên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong đang ngồi xổm trên tường, một tay cầm hai bình rượu, một tay giơ giơ về phía hắn, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ không biết ở đâu ra, rõ ràng là đang định trèo tường vào.

Triệu Miên ngẩng đầu hỏi: "Có cửa ngươi không đi?"

Ngụy Chẩm Phong cười: "Như vầy khá tiêu sái nha." Thật ra là lo lắng đi cửa chính có thể bị bắt gặp.

* Tiêu sái: nghĩa là phóng khoáng, tao nhã, phong độ, đẹp trai,....

Triệu Miên nhìn thiếu niên mặc áo xanh tươi cười dưới ánh trăng, không thể không thừa nhận Ngụy Chẩm Phong nói đúng, cách xuất hiện này quả thực rất tiêu sái, nhất là hôm nay Ngụy Chẩm Phong ăn mặc rất đẹp, trong vẻ phóng túng lộ ra vài phần quý khí, so với bình thường càng khiến người ta khó rời mắt hơn.

Ngụy Chẩm Phong từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi không mang theo ai khác đấy chứ?"

Hỏi vô nghĩa.

"Mang theo rất nhiều," Triệu Miên nói, "Ngươi không thấy à? Phụ thân ta đang ngồi bên cạnh ta."

Ngụy Chẩm Phong biết Thái tử Điện hạ lại đang mỉa mai. Y giang rộng hai tay, xoay hai vòng giữa không trung, tiếp đất nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Triệu Miên.

"Đã một ngày không gặp, nhớ quá đi." Ngụy Chẩm Phong lắc lắc bình rượu trong tay, "Ta ra ngoài mua đồ bị trễ một chút, không khiến ngươi đợi lâu nhỉ."

Triệu Miên "Ừ" một tiếng, nhìn Nguỵ Chẩm Phong ngồi xuống phía đối diện của chiếc bàn dài.

Giờ này tối hôm qua, cả hai còn đang quấn quýt phóng đãng giữa đống sách vở, làm đủ loại hành động thân mật này nọ, bây giờ y quan chỉnh tề cách nhau một cái bàn ngược lại trông ngây ngô và dè dặt, trong lúc nhất thời đều không biết nên nói cái gì với nhau, chỉ cần ánh mắt chạm nhau là đều giống như có chút cảm xúc bỏng cháy.

Cuối cùng, là Ngụy Chẩm Phong chịu không nổi kiểu nhìn nhau tra tấn này trước. Chàng thiếu niên rũ hàng mi dài xuống, khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ngươi..... thân thể vẫn ổn chứ?"

"Không ổn." Triệu Miên cảm nhận trên người có đủ loại vấn đề, khẽ cau mày, "Chân mỏi, eo đau, phía sau đau nhất."

"Ồ, ta sai rồi." Ngụy Chẩm Phong xin lỗi rất thoải mái, nhưng nhìn không ra nửa phần hối hận. Y từ trong tay lấy ra một lọ sứ đựng thuốc mỡ: "Đây là ta tìm Bạch Du xin đó, mỗi ngày ngươi thoa một ít, lành lại rất nhanh."

Triệu Miên chẳng hiểu ra sao: "Bạch Du vốn là người của ta, tại sao cần ngươi đi xin thuốc?"

Ngụy Chẩm Phong tỏ vẻ đương nhiên nói: "Bởi vì ta muốn thoa thuốc cho ngươi."

Thân thể Triệu Miên cứng đờ lại, có dự cảm không tốt: "Khi nào?"

"Tất nhiên là bây giờ." Ngụy Chẩm Phong đầy vẻ nghiêm túc nói: "Sau khi ngươi trở về bị Tiêu thừa tướng trông chừng chằm chằm, ta muốn đến gần ngươi cũng không có cơ hội."

Triệu Miên trong lúc nhất thời thế mà không thể nhìn ra có phải Ngụy Chẩm Phong cố ý trêu chọc mình hay không. Hắn nghiêm mặt lại, nhấn mạnh: "Đây là giảng đường."

Ngụy Chẩm Phong cười: "Ồ? Vậy không phải càng tốt hay sao?"

Triệu Miên: "......"

Ngụy Chẩm Phong bước tới một bước dài, từ phía bên kia cái bàn đi tới bên cạnh Triệu Miên: "Đừng xấu hổ mà Triệu Miên, có chỗ nào của ngươi mà ta chưa từng chạm vào qua đâu, thoa thuốc sớm chừng nào nhanh khỏi chừng nấy."

Triệu Miên như gặp đại địch, túm lấy bàn tay quậy lung tung của Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi đừng qua đây, ta có thể lấy thuốc về tự mình thoa."

Chút phản kháng nho nhỏ này của Thái tử Điện hạ bị Ngụy Chẩm Phong hoá giải dễ dàng. Tay của y thành công túm được chiếc đai ngọc ở thắt lưng Triệu Miên, giả vờ muốn tháo ra. Triệu Miên giữ rịt lấy chiếc đai ngọc của mình, đưa ra tối hậu thư: "Buông ra, Nguỵ Chẩm Phong, nếu không ta sẽ gọi Thẩm Bất Từ."

Ngụy Chẩm Phong phớt lờ lời cảnh cáo của Triệu Miên, tiếp tục động tác trên tay. Nhưng y không tháo đai lưng của hắn một cách vô sỉ như Triệu Miên nghĩ, mà nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay móc một cái vào phía trước eo hắn, hắn mất đà nhào tới phía trước, bất ngờ không kịp đề phòng bị Ngụy Chẩm Phong ôm trọn vào lòng.

Ngụy Chẩm Phong ôm hắn, tựa cằm lên đỉnh đầu hắn, thấp giọng thở dài một hơi: "Sắp chia tay rồi a......"

Thái tử Điện hạ mới vừa rồi còn đang cố gắng chống cự bỗng nhiên nghe lời hơn nhiều, ngoan ngoãn thu tay lại, nhưng lời nói ra lại tỏ vẻ cứng miệng: "Chia tay trong dự kiến mà thôi, không có gì phải than vãn."

Ngụy Chẩm Phong yếu ớt nói: "Nói thì nói vậy......"

Nhưng thật sự đến lúc đối mặt với sự chia ly, dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong thời gian ngắn y vẫn không thể chấp nhận được.

Nhưng y phải chấp nhận thôi, có quá nhiều việc đang chờ y làm.

Ngụy Chẩm Phong càng nghĩ càng tức giận, mặc dù y cũng không biết mình tức giận vì cái gì, y không hài lòng với mọi thứ khiến y phải chia tay với Triệu Miên. Y đẩy người trong vòng tay mình ngã ra đất, hai tay chống ở hai bên người đối phương: "Thái tử Điện hạ, ta có một thỉnh cầu."

Triệu Miên bị nhốt ở bên dưới người Ngụy Chẩm Phong, lông mi run run: "Nói."

Ngụy Chẩm Phong vô cùng thành khẩn nói: "Sau khi ngươi về Nam Tĩnh, ngàn vạn lần đừng lên giường với người khác."

"...... Ta có thể lên giường với ai?" Triệu Miên âm thầm cạn lời, "Trừ ngươi ra, ai dám lên giường với Cô."

Ngụy Chẩm Phong lộ ra nụ cười hài lòng: "Ngươi nói như vậy, thì ta yên tâm rồi."

"Nhưng mà, thỉnh cầu của ngươi chỉ gồm việc ta không lên người với người khác thôi ha?" Triệu Miên nhìn y từ bên dưới, "Làm cái khác có được không?"

Sắc mặt Ngụy Chẩm Phong cứng đờ: "Đương nhiên không được."

"Nhưng Cô là nam nhân, Cô cũng có nhu cầu." Triệu Miên cao ngạo dùng tự xưng, "Là ngươi biến Cô thành một người chìm đắm trong phong nguyệt, bây giờ sảng khoái rồi lại không quan tâm nữa chỉ lo đi làm chính sự, còn không cho phép Cô lên giường với người khác, yêu cầu này có phải hơi quá đáng rồi không?"

Ngụy Chẩm Phong nhất thời không nói nên lời.

Triệu Miên lại cố tình nói thêm một câu: "Ngươi thậm chí không nguyện ý trao mạng sống cho Cô."

Ngụy Chẩm Phong "A" một tiếng: "Ngươi nghe thấy hết rồi à?"

"Ừ."

Ngụy Chẩm Phong ỉu xìu nói: "Thật xin lỗi, nhưng hiện tại ta thật sự không thể trao mạng sống cho ngươi, ta phải giữ lại cho riêng mình. Ngươi biết đấy, ta phải đi....."

"Ta biết." Triệu Miên ngắt lời y, "Đây là việc ngươi cần phải đi làm. Nếu ngươi vì chút xíu xiu chuyện tình cảm trai gái này mà từ bỏ nó, thì ngươi cũng không xứng lên giường của Cô."

Trọng điểm quan tâm của Ngụy Chẩm Phong có chút lệch lạc: ""Chút xíu xiu chuyện tình cảm trai gái" á? Ngươi nghiêm túc đấy hả?" Giọng điệu của Ngụy Chẩm Phong phức tạp, ""Chút xíu xiu"?"

"Ngươi và ta tổng cộng mới quan hệ có mười lần, có được bao nhiêu đâu." Triệu Miên nhẹ nhàng hời hợt nói, "Chừng nào quan hệ được một trăm lần, vẽ được hai mươi chữ "正", thì hẵng nói rất nhiều cũng không muộn."

Ngụy Chẩm Phong sửng sốt, y hình như đã biết Triệu Miên đang ám chỉ điều gì.

Từ Thịnh Kinh đến Thượng Kinh quãng đường xa xôi, vừa đi vừa về nếu ra roi thúc ngựa cũng cần nửa tháng. Nếu y nhín ra được một chút thời gian, đại khái biết đâu có thể......

"Ta sẽ cố gắng đi tìm ngươi mỗi ba tháng một lần." Ngụy Chẩm Phong hỏi với vẻ mong đợi, "Mỗi lần ở lại Thượng Kinh mười ngày nửa tháng, ngươi thấy được không?"

Triệu Miên khá là ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng rằng Ngụy Chẩm Phong nửa năm tới tìm hắn một lần đã là rất khá rồi, không ngờ Ngụy Chẩm Phong vừa mở miệng chính là ba tháng một lần.

Triệu Miên nghĩ nghĩ, rồi nói: "Cho nên, chúng ta bây giờ từ mỗi tháng một lần đổi thành ba tháng một lần à?"

Ngụy Chẩm Phong mở lòng bàn tay Triệu Miên ra, đặt lọ thuốc mỡ lên: "Ngươi ngốc à?"

Triệu Miên hiểu ý của Nguỵ Chẩm Phong. Lý trí nói cho hắn biết làm như thế cũng không nên, đói suốt ba tháng, đột nhiên được ăn lại, sẽ ăn đến hỏng cả người giống như hôm qua.

Nhưng bọn hắn cũng không có cách nào tốt hơn.

"Thỏa thuận." Triệu Miên nói, "Bắt đầu tính từ hôm nay, tháng Tư hoặc tháng Năm ngươi phải đến Thượng Kinh tìm ta để lên giường, ta sẽ chờ ngươi."

Bốn chữ "Ta sẽ đợi ngươi" khiến tiểu Vương gia lại tươi cười lần nữa: "Vậy đến lúc đó ngươi phải giấu ta thật kỹ nhé."

"Có muốn ta xây một tòa kim ốc ở Đông Cung để giấu ngươi không?"

"Nhà tranh cũng được, ta không kén chọn." Ngụy Chẩm Phong nói, "Chỉ là ngàn vạn lần đừng bị các phụ thân của ngươi phát hiện, đặc biệt là Tiêu thừa tướng."

"Ngươi sợ phụ thân ta à?" Triệu Miên lấy làm lạ hỏi, "Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ ông ấy."

Ngụy Chẩm Phong nhướng mày: "Tại sao ngươi nghĩ như vậy?"

"Ta thấy ngươi lúc đối mặt với ông ấy không hoảng không vội, một chút xíu khẩn trương cũng không có."

"Ai nói ta không khẩn trương? Ta đều là căng da đầu giả vờ đó." Ngụy Chẩm Phong làm như thật nói, "Đó là cha của ngươi, ta khẩn trương gần chết được chưa? Ngươi không biết......"

Dưới ánh trăng vằng vặc, chàng thiếu niên kể về cảm xúc của mình khi gặp phụ huynh của người yêu, dáng vẻ sống động đặc biệt khiến người ta rung động.

Triệu Miên cầm lòng không đậu kéo y xuống, chủ động hôn lên môi y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio