Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

chương 66: tạm biệt ở đây, nhớ bảo trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái tử Điện hạ lần đầu tiên chủ động đòi hôn, tiểu Vương gia trước tiên ngẩn người ra, nhưng sau đó đôi mắt trong veo trở nên nóng bỏng, đổi khách thành chủ quấn lấy môi lưỡi của Triệu Miên.

Ngụy Chẩm Phong chống hai tay xuống đất, thật sự không tiện dùng sức, y dứt khoát ẵm Triệu Miên ngồi dậy, một tay vòng lấy eo Triệu Miên, tay kia giữ chặt sau đầu Triệu Miên, tận hưởng sự nhiệt tình hiếm hoi của Thái tử Điện hạ.

Trước đây mỗi một nụ hôn đều là trước khi lên giường hoặc là lúc trên giường, lần này chỉ đơn giản là hôn mà thôi.

Cảm giác môi lưỡi đan xen khiến Triệu Miên chìm đắm, vừa nghĩ đến không thể được Ngụy Chẩm Phong ôm, được Nguỵ Chẩm Phong hôn trong ba tháng tới, thì Triệu Miên không muốn kết thúc niềm vui sướng lúc này, cho dù bị hôn đến sắp không thể thở được cũng sẵn lòng.

Đột nhiên, tai Ngụy Chẩm Phong nhúc nhích một cái, làm như cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Thái tử Điện hạ ở trong lòng y không hề có chút cảm nhận nào, lúc bị y đẩy ra, bất mãn nheo mắt lại: "Ngươi dám đẩy Cô ra? Cô còn muốn."

"Không dám không dám, nhưng có người tới." Tay của Ngụy Chẩm Phong vẫn đặt trên eo Triệu Miên, chăm chú lắng nghe, "Tổng cộng có ba người, trong đó có một người hình như là Phù Tư."

Triệu Miên lập tức ngồi bật dậy, thuận tiện "bốp" một cái đánh tay Ngụy Chẩm Phong ra.

Phù Tư là cận vệ bên người của phụ thân, y tới chứng tỏ phụ thân cũng tới. Người còn lại, hẳn là Kê Tấn Chi.

Ngụy Chẩm Phong che mu bàn tay bị đánh đỏ bừng của mình, không khỏi kinh ngạc trước tốc độ lật mặt của Thái tử Điện hạ.

***

Kê Tấn Chi đẩy mở cánh cửa giảng đường, dẫn Tiêu Thế Khanh và Phù Tư đi vào: "Lúc này các học sinh đều đang uống rượu vui vẻ, chỗ này trái lại là nơi yên tĩnh nhất, thuận tiện cho ngài và ta nói chuyện....."

Lời còn chưa dứt, Kê Tấn Chi đã bị hai ngọn đèn sáng trưng trong sảnh vả vào mặt.

Chỉ thấy Thái tử Nam Tĩnh và tiểu Vương gia Bắc Uyên ngồi cạnh nhau dưới ngọn đèn, trước mặt hai người bày ra một cuốn sách, chính là cuốn《Lịch sử tự nhiên》do Triệu Miên mang đến.

Bọn họ tựa hồ đang xem say sưa, tiểu Vương gia đọc to: ""Chim liền cánh, một xanh một đỏ, ở núi Thần Hi"......"

Kê Tấn Chi ý vị thâm trường nhìn Tiêu thừa tướng một cái, sau đó hắng hắng giọng, hành lễ với hai thiếu niên có thân phận cao quý: "Tham kiến Thái tử Điện hạ, xin chào Vương gia."

Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong một bộ tỏ ra ngạc nhiên như thể mới vừa nhận ra có người đến, cả hai ung dung đứng dậy.

Triệu Miên: "Phụ thân."

Ngụy Chẩm Phong: "Tiêu thừa tướng."

Không khí trong giảng đường ngưng đọng trong giây lát, Tiêu thừa tướng mới khẽ gật đầu một cái, phớt lờ người kia, đáp lại con trai: "Muộn như vậy rồi, còn chưa về?"

Triệu Miên nói: "Đọc sách một hồi mê mẩn, quên mất thời gian, lát nữa sẽ về."

Kê Tấn Chi cười nói: "Thái tử Điện hạ là xem sách đến mê mẩn, hay là xem chim liền cánh đến mê mẩn?"

Tiêu Thế Khanh nhàn nhạt nói: "Đủ rồi."

Thái tử là đứa con do chính tay ông nuôi dạy, trước đây chưa từng nói dối trước mặt ông, bây giờ lại vì một tên Ngụy Chẩm Phong mà liên tục có những lời nói dối nho nhỏ —— Đều là lỗi của người Bắc Uyên.

Triệu Miên hỏi: "Tại sao phụ thân lại đến giảng đường Thanh Phong lúc đêm khuya thế này?"

"Là tại hạ mời Tiêu thừa tướng tới đây ôn chuyện xưa, không nghĩ tới có thể gặp được Điện hạ và tiểu Vương gia." Kê Tấn Chi nói, "Nếu Tiêu thừa tướng không ngại, không bằng để Điện hạ và Vương gia ở lại, bốn người chúng ta cùng nhau đàm đạo thơ ca, tán gẫu chuyện xưa chuyện nay, cũng xem như không uổng phí dịp Tết Thượng Nguyên".

Trong lòng Triệu Miên kích động. Phụ thân và Kê Tấn Chi là những người chiến thắng trong trận chiến tranh đoạt ngôi lần trước ở Nam Tĩnh, nếu bọn họ bằng lòng chỉ điểm cho Ngụy Chẩm Phong một hai điều, thì nói không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.

"Lâu rồi không được trò chuyện vui vẻ với phụ thân." Triệu Miên cặp mắt đầy mong đợi nhìn Tiêu Thế Khanh, "Phụ thân nghĩ sao?"

Đối diện với ánh mắt của con trai, Tiêu thừa tướng không thể nào từ chối, đành để cho người ngoài được lợi: "Được."

Bốn người lần lượt ngồi xuống, Phù Tư bưng lên cho bọn họ trà bánh tinh xảo. Tiểu Vương gia nhanh trí nắm chặt cơ hội, ân cần thân thiết với Tiêu thừa tướng. Y dùng sự tao nhã đã học cả đời, cẩn thận tỉ mỉ pha một tách trà cho Tiêu thừa tướng, rũ mắt xuống hai tay dâng lên: "Tiêu thừa tướng, mời."

Tiêu Thế Khanh bất động: "Không cần."

Nhìn thấy vẻ mặt có chút quẫn bách của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên nhịn không được khẽ gọi phụ thân một tiếng: "Cha......"

Tiêu Thế Khanh liếc nhìn Triệu Miên, nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng cũng nhận lấy tách trà do tiểu Vương gia mời.

Kê Tấn Chi nhìn sự tương tác của ba người, muốn cười lại không dám cười, bèn tìm một chủ đề để xoa dịu bầu không khí khác thường này: "Hôm qua Điện hạ và Vương gia cùng đến nghe ta giảng bài, suốt buổi học không ai nói một lời nào, lớp học của ta không hợp với sở thích của hai vị sao?"

Không phải. Lớp học của Kê Tấn Chi rất hay, chỉ là lúc đó hắn và Nguỵ Chẩm Phong vốn dĩ không có tâm trạng lắng nghe. Lúc này Kê Tấn Chi lại nhắc tới chuyện này, ngược lại đúng với ý nguyện của hắn.

Triệu Miên nói: "Nói về buổi học đó, tiên sinh hình như cũng tán thành quan điểm phế trưởng lập ấu là cách gây ra hỗn loạn?"

Kê Tấn Chi gật đầu: "Đó là tất nhiên."

Triệu Miên hỏi: "Nếu ấu tử (con trai nhỏ) nhất định muốn đoạt ngôi, vậy có cách nào làm được mà không gây ra hỗn loạn không?"

"Điện hạ vì sao hỏi vấn đề này?" Kê Tấn Chi biết rõ còn cố hỏi: "Điện hạ là trưởng tử danh chính ngôn thuận mà."

Triệu Miên cười cười: "Chỉ là tán gẫu mà thôi, tiên sinh đừng để trong lòng."

Trước khi Tiêu thừa tướng lên tiếng, Kê Tấn Chi không dám tự ý đưa ra ý kiến về vấn đề nhạy cảm của hoàng thất. Ông hỏi Tiêu Thế Khanh: "Tiêu thừa tướng nghĩ thế nào?"

Tiêu Thế Khanh nói: "Không thể tránh khỏi hỗn loạn, nhưng có thể khống chế mức độ hỗn loạn."

Ngụy Chẩm Phong làm sao có thể không biết ý đồ của Triệu Miên khi nêu ra vấn đề này, y nói với Tiêu Thế Khanh: "Nguyện nghe cao kiến của Tiêu thừa tướng."

Tiêu Thế Khanh không tỏ rõ ý kiến. Kê Tấn Chi biết Tiêu thừa tướng như vậy là ngầm cho phép bọn họ thảo luận chuyện này, bèn bắt đầu nói: "Từ xưa đến nay, ấu tử đoạt ngôi chỉ có hai con đường để đi. Thứ nhất, tránh xa kinh thành, tự xây dựng quân của mình, chờ thời cơ chín muồi, rồi từ đất phong một đường đánh về kinh thành; Thứ hai, cung biến ở kinh thành."

Những gì Kê Tấn Chi nói, hai tiểu bối có mặt đều rất rõ ràng. Ngụy Chẩm Phong tay nắm binh quyền, lập công lớn trong cuộc chiến tiêu diệt Tây Hạ, tuy nhiên uy tín của y chủ yếu dựa vào đại quân chinh phục phía tây, quyền lực tất nhiên cũng rơi về phía tây. Nếu ở Thịnh Kinh, y chỉ có một Phụ Tuyết Lâu, còn là Phụ Tuyết Lâu ngay dưới mí mắt Uyên Đế.

Đối với Ngụy Chẩm Phong mà nói, con đường chắc ăn nhất là cắm rễ ở biên giới phía Tây, nuôi quân cho tinh nhuệ, chuẩn bị sẵn sàng, sau đó tìm cơ hội tốt tiến về phía bắc. Tuy nhiên cách này muốn thành công, ít nhất phải mất mười năm, lại hao người tốn của, tổn hại cực lớn đến nguyên khí của Bắc Uyên, hai quốc gia còn lại cũng sẽ lợi dụng nội chiến để tìm kiếm lợi ích cho mình.

Thứ Ngụy Chẩm Phong muốn tiêu diệt là Uyên Đế và Ngụy Trường Đô, không phải Bắc Uyên, y cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi mười năm tám năm. Vì vậy, y chỉ có thể đi con đường thứ hai.

Kê Tấn Chi bất tri bất giác bày ra phong thái của tiên sinh, hỏi: "Muốn có cung biến, yếu tố cốt lõi là gì?"

Câu hỏi này không thể đơn giản hơn. Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong đồng thanh nói: "Cấm quân."

Kê Tấn Chi cười nói: "Chính xác."

Không có Hoàng đế nào dám xem thường tầm quan trọng của cấm quân, Uyên Đế luôn luôn nắm chắc phần lớn binh quyền của cấm quân trong lòng bàn tay mình, thế lực của Ngụy Chẩm Phong trong cấm quân thậm chí còn không bằng Ngụy Trường Đô, y muốn xâm nhập hoàn toàn, vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi.

Kê Tấn Chi tiếp tục nói: "Bất kể muốn thâm nhập vào thế lực nào, mấu chốt là hai từ "xách động" (kích động để tạo ra sự phản bội), cấm quân cũng là đạo lý này."

"Đa số thống lĩnh của cấm quân đều nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng đế, đâu phải nói xách động là có thể xách động." Ngụy Chẩm Phong trầm tư suy nghĩ, "Ý của tiên sinh chẳng lẽ là xâm nhập từ dưới lên?"

Kê Tấn Chi lộ ra vẻ tán thưởng: "Tiểu Vương gia anh minh, nếu hoàng thái tử thuận lý thành chương kế vị, những tướng lĩnh cấp trung đó chỉ có thể trải qua gian khổ như những ngày đầu. Đừng coi thường sự cám dỗ của công lao phò tá vua đối với mấy người này. Đương nhiên, bọn họ cũng không ngốc, người muốn đoạt ngôi phải cho bọn họ nhìn thấy hy vọng thành công, bằng không ai dám mạo hiểm với đại tội tru di cửu tộc nếu như thất bại."

"Có những điều đó rồi vẫn chưa đủ." Triệu Miên nói, "Cho dù đã nắm chắc được cấm quân, thành công kiểm soát kinh thành, nếu không có sự ủng hộ của văn võ đại tướng trong triều, thì khó mà giữ được lâu."

Người nuôi binh ở Bắc Uyên có thể không chỉ có một mình Ngụy Chẩm Phong. Sau khi cung biến thành công nếu không nhanh chóng ổn định cục diện, những đội quân canh giữ bên ngoài kinh thành sẽ có thời gian cứu vua. Đồng thời, những phủ binh đại tướng trong triều kia cũng là một mắt xích không thể lơ là, trong lịch sử có rất nhiều ví dụ về các cuộc tạo phản thành công của những gia đình nắm binh quyền.

Quy đến cuối cùng, cuộc chiến đoạt ngôi vẫn là dựa vào sức người.

"Trọng thần trong triều có nhiều người không thiếu tiền và quyền." Tiêu Thế Khanh đột nhiên hỏi Ngụy Chẩm Phong, "Ngươi cảm thấy, người muốn cướp ngôi có thể dùng thứ gì để dụ dỗ?"

Đối mặt với chất vấn của Tiêu thừa tướng, Ngụy Chẩm Phong lập tức ngồi thẳng lên: "Không thiếu tiền, không thiếu quyền, vậy thì là thiếu danh."

Triệu Miên đồng tình nói: "Rất nhiều văn thần của Nam Tĩnh, mong muốn cả đời chỉ là bốn chữ "Lưu danh sử sách"."

Kê Tấn Chi bổ sung: "Các nước ở Trung Nguyên đều xem trọng việc xuất binh có danh nghĩa. Có được "danh nghĩa", thì người bằng lòng đi theo tự nhiên sẽ nhiều lên. Vì vậy, các vụ đoạt ngôi đa phần xảy ra khi Thiên tử sắp thoái vị, ấu tử thay thế vị trí của huynh trưởng. Đừng dính vào cái danh giết vua giết cha, vẫn là tốt nhất."

Ánh mắt Ngụy Chẩm Phong tối lại. Triệu Miên hiểu suy nghĩ của y, hỏi: "Nếu như vua này cha này không thể không giết thì sao?"

"Vậy thì......" Kê Tấn Chi chớp chớp mắt, xoè quạt ra, che miệng nói, "Vu oan giá hoạ, đổi sử sách một chút, đừng để ai biết."

Ngụy Chẩm Phong đột nhiên thấy Kê Tấn Chi rất vừa mắt, không khỏi mỉm cười: "Kê tiên sinh chỉ ở thư viện Bôn Tuyền làm một tiên sinh dạy học khó tránh khỏi hơi phí phạm tài năng nhỉ. Không bằng cùng bốn vương trở về Thịnh Kinh thể hiện tài năng, được không?"

Không đợi Kê Tấn Chi trả lời, Triệu Miên đã lên tiếng trước: "Sao, Vương gia là muốn cướp người với Nam Tĩnh ta à?"

"Không dám." Ngụy Chẩm Phong khách khí nói, "Bốn vương chỉ đưa ra lời mời, hết thảy đều phải xem mong muốn của Kê tiên sinh."

Thái tử Điện hạ lạnh lùng nói: "Kê tiên sinh là người tài rường cột của Nam Tĩnh ta, Vương gia đưa ra lời mời trước mặt Cô và Thừa tướng là thất lễ, hay là khiêu khích?"

Tiểu Vương gia nhướng mày: "Nếu Điện hạ nghĩ vậy, bốn vương cũng không có cách nào."

Kê Tấn nhìn mà cảm thấy thực sự mới mẻ. Cách đây không lâu, ánh mắt của hai thiếu niên này còn lưu lưu luyến luyến dây dưa, nhưng vừa nói đến chính sự thì lại lật mặt không quen biết nhau rất nhanh, có thể thấy hai người này đều biết lấy đại cục làm trọng.

Bây giờ Tiêu thừa tướng hẳn là đã yên tâm rồi nhỉ. Thái tử Điện hạ đúng là rơi vào bể tình, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không vì tiểu Vương gia Bắc Uyên mà làm ra chuyện gì bất lợi cho Nam Tĩnh.

Thái tử Điện hạ chắc chắn là người bẩm sinh thích hợp ngồi vào vị trí cửu ngũ, nói một câu đại bất kính, thì hắn thích hợp hơn phụ hoàng hắn rất nhiều.

Ngụy Chẩm Phong lại nói: "Đương nhiên, tiên sinh tiếp tục ở lại thư viện Bôn Tuyền cũng không tệ, Dự Châu cách Thịnh Kinh không xa, lúc rảnh rỗi bổn vương vẫn có thể tới nghe tiên sinh giảng một chút."

Kê Tấn Chi hổ thẹn nói: "Đa tạ tấm lòng quý tài của Vương gia. Nhưng như Thái tử Điện hạ đã nói, Kê mỗ sinh là người Nam Tĩnh, chết đi là ma Nam Tĩnh, ngoại trừ Nam Tĩnh, đời này sẽ không phục vụ quốc gia nào khác. Mong Vương gia thứ tội. Hơn nữa, Kê mỗ đã hứa với Tiêu thừa tướng sẽ trở lại Thượng Kinh ra sức cho triều đình."

Triệu Miên hơi kinh ngạc: "Phụ thân làm sao thuyết phục được tiên sinh vậy?"

"Tìm cho hắn một nhiệm vụ mà hắn cảm thấy hứng thú." Tiêu Thế Khanh nhìn Ngụy Chẩm Phong, "Việc hoàng thất Đông Lăng mất tích, Bắc Uyên đã biết chưa?"

Ngụy Chẩm Phong lắc lắc đầu: "Tiêu thừa tướng ám chỉ chuyện gì?"

"Phụ Tuyết Lâu hẳn là đã nhận được tin tức rồi, chỉ là chưa truyền đến Thịnh Kinh." Tiêu Thế Khanh nói, "Việc này có thể ảnh hưởng đến cả ba nước, ngươi tốt nhất nên chú ý hơn."

Ngụy Chẩm Phong thụ sủng nhược kinh: "Đa tạ Tiêu thừa tướng nhắc nhở."

Cuộc trò chuyện này tiếp tục, tình hình miễn cưỡng cũng xem như hài hoà. Đến đêm khuya, bốn người ai về phòng nấy, Ngụy Chẩm Phong không tìm được cơ hội ở một mình với Triệu Miên nữa.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Triệu Miên thu dọn hành lý, cách xa một năm, rốt cuộc cũng đặt chân lên con đường trở về phía nam.

Ngụy Chẩm Phong dẫn theo thân tín của mình, một đường đưa tiễn Triệu Miên đến tận cổng thành Dự Châu. Trước sự chứng kiến ​​của bao người, cả hai tuân thủ lễ nghi, không có bất kỳ động thái thân mật nào.

Làn gió nhẹ thổi qua, trong đình tràn ngập ánh nắng ban mai, bọn hắn đứng đối mặt nhau dưới cổng thành, tạm biệt nhau một cách tao nhã và phóng khoáng như bảy năm trước.

Triệu Miên: "Tạm biệt ở đây, nhớ bảo trọng."

Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi cũng vậy."

Sau khi nhìn nhau một lúc, hai người một người lên xe về phía nam, một người lên ngựa về phía bắc, trông dáng vẻ cực kỳ tiêu sái. Nhưng người trên ngựa không nén nổi tình cảm mà quay đầu lại, người trên xe lật lịch ra, thẫn thờ thật lâu trước tháng Tư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio