Nhìn Tô Tú Vi khóc thương tâm như vậy, Tô Hiển Như hơi hơi động tâm, bà đúng thật không từng trách phạt Tô Hiển Nhiên, có một vài chuyện trong lòng bà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng với tính cách của Nhiên Nhiên, nhưng bà cũng không biết nói gì.
Ngày bà đuổi cô đi, một câu giải thích, cô cũng không nói! Chỉ đứng đó nhìn chằm chằm bà, bà luôn có cảm giác như bản thân làm sai, nhưng lúc đó mọi chuyện rành rành như vậy... bà cũng không thể bênh vực Nhiên Nhiên.
Nhìn về Tô Tú Vi, Tô Hiển Như không nhanh không chậm nói.
" Cho dù chị Nhiên Nhiên của con có làm sai, thì con cũng không thể nào yêu hôn phu của chị ấy! Con biết rõ bản thân mình sai mà Tú Vi? "
Chu Liên không nhịn được nữa nói.
" Em nói con bé sai? Con bé chỉ theo đuổi tình yêu của mình mà sai sao? Con bé cho dù không phải con ruột của chúng ta, thì cũng không nên đối xử không công bằng như thế... " Dứt câu, ông cố ý nhìn chằm chằm Tô Hiển Như bày ra hai mắt đỏ ửng của mình để bà đau lòng.
Nhưng Tô Hiển Như lúc này chỉ toàn chuyện của Tô Tú Vi mà không nhìn Chu Liên, bà nghiêm túc nói.
" Nói ta nghe xem. Tại sao con lại yêu hôn phu của chị con. "
Tô Tú Vi hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Tô Hiển Như không chút run sợ nào nói.
" Bọn con lén lút qua lại với nhau đã hơn 3 năm rồi, mẹ còn nhớ cái ngày chị Nhiên hãm hại còn và anh Quang vì không muốn kết hôn với anh Quang không? " dừng một chút Tô Tú Vi lại nói.
" Sau khi mẹ đuổi chị ấy đi, sáng ngày mai mẹ liền không thấy con, mẹ biết không? Con đi tìm chị Nhiên gọi chị về xin lỗi mẹ, nhưng chị ấy nói chị ấy không có người mẹ như mẹ, con vì chị ấy con giấu giếm.
Đến lần sau con lại đến chỗ chị ấy, nói chị ấy nên đi xin lỗi anh Quang đi, dù sao anh và chị cũng là hôn phu hôn thê, chị ấy sỉ nhục anh Quang nói là anh Quang ngồi cái gia đình giàu có cũng không có gì.
Mẹ nghĩ con đành lòng để anh Quang thui thủi một mình sao? Con không bằng chị nhưng con muốn bên anh Quang.... không lẽ đó là một cái tội sao? "
Tô Tú Vi nuốt nước mắt lại nói tiếp.
" Mẹ chưa biết đấy thôi, năm năm qua ngày nào con cũng đến khuyên chị Nhiên về nhà, chị ấy hung hăng đánh con chửi con còn có... còn có... "
Tô Hiển Như càng nghe càng tức giận, bà cố kiềm nén hỏi.
" Còn có gì? "
" Mới đây chị ấy còn định hủy dung con. Ahuhuhu. "
Chu Liên im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng, ôm nhẹ lấy Tô Tú Vi nhìn Tô Hiển Như nói.
" Em thấy chưa vợ? Nhiên Nhiên thay đổi rồi, không còn giống trước kia nữa, bây giờ ngay cả cô em gái mà con bé không tha, nếu sau này Quang ở chung với con bé thì tính làm sao? " dừng một chút ông lại nói.
" Ngày mai là sinh nhật của Tú Vi, nếu em thật tâm muốn tổ chức cho nó thì đừng gọi Nhiên Nhiên về. "