Tô Hiển Như nhíu mày nói.
" Sinh nhật Tú Vi, sao lại không để Nhiên Nhiên qua, anh đang nói chuyện cười sao Liên? Tôi đã nói rõ là chuyện gọi Nhiên Nhiên đến không liên quan gì đến chuyện này. "
Chu Liên bị Tô Hiển Như làm dọa sợ, ông được bà cưng chiều mấy chục năm nên sinh kiêu, hiện tại bị la, chính ông biết bản thân quá phận, nhưng để Tú Vi của ông sống tốt, bị la mắng ông cũng chịu.
Chu Liên nhìn Tô Hiển Như nói.
" Không lẽ em muốn để Tú Vi bị Nhiên Nhiên sỉ nhục nữa sao? Tuần trước con bé bị Nhiên Nhiên hung hăng đánh, ngày đó em không thấy gương mặt con bé bị sưng sao? Mấy năm nay Tú Vi cái gì cũng im lặng, thì em để nó bị ăn hiếp luôn sao? " dừng một chút, hai mắt ông đỏ ửng nói.
" Anh không thiên vị ai hết, anh thương yêu cả hai như con ruột nhưng... anh không thể đứng nhìn Tú Vi bị ăn hiếp mãi thế. "
Tô Hiển Như nhu nhu thái dương khó chịu, bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, những năm nay tiền hay thẻ bà đều có gửi cho Tô Hiển Nhiên nhưng chưa từng gặp. Chỉ có Chu Liên mới hay đi gặp con bé, nhưng mỗi lần về đều buồn bã, không lẽ những gì họ nói là thật? Tô Hiển Nhiên thật sự đã thay đổi như vậy.
Tô Tú Vi nhìn ra Tô Hiển Như đang suy nghĩ, vội vàng nói.
" Mẹ... nếu mẹ không chấp nhận con với anh Quang qua lại, thì con sẽ nói rõ với anh ấy... ngày mai cũng sẽ không cần mời anh ấy tới... " dứt câu, cô cúi xuống hai mắt đỏ ửng, làm bộ dạng bị người chia rẽ đôi tình nhân trong thật đáng thương.
Tô Hiển Như nhìn Tô Tú Vi một lúc lâu, bà đứng dậy vừa đi vừa nói.
" Khỏi đi. Ngày mai ta sẽ công bố hôn ước của hai đứa, sang năm kết hôn. " dứt câu bà nhíu mày rời đi.
Tô Hiển Như vừa đi, Tô Tú Vi và Chu Liên liền lau đi nước mắt, môi khẽ câu lên vui sướng.
- --
" Cậu nói cái gì? Tôi có hôn phu? " Tô Hiển Nhiên hai tay nắm chặt hai cánh tay của Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lâm Hân Khi.
Lâm Hân Khi hơi hơi run rẩy khi nhìn thấy bộ dạng này của Tô Hiển Nhiên lại nói tiếp.
" Cậu từ bé đã thương cậu ta, không những thế còn rất là chiều chuộng cậu ta, cũng vì như vậy cậu ta mới không thích cậu. "
Tô Hiển Nhiên vừa nghe " không thích cậu " thở ra một hơi " phù " trong lòng thầm nói.
" Không thích là tốt rồi! Cô có hai anh chồng đẹp trai như này là đủ không cần thêm ai nữa đâu a."
Lâm Hân Khi nhìn Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh, lại nhìn bàn tay của cô đang nắm lấy tay của hai người họ, trong lòng không khỏi ghen tị. ( Ghen tị này là Ghen tị kiểu trong sáng, kiểu như LHK cũng hơn 20 rồi, sắp lấy vợ, mà không phải người vợ nào, ai cũng chịu nắm tay chồng mình, nên khi nhìn thấy Tô Hiển Nhiên hết nắm tay lại dựa vào hai người họ, anh lại ghen tị.Dù sao đây cũng là thế giới nữ quyền.)