Xế chiều ngày hôm đó, cuộc chiến tranh lạnh của Lục Lễ Xuyên và Từ Nghiệp cuối cùng cũng chấm dứt vì sự xuất hiện của một người.
Viên Dã vừa xuống xe đã rất bắt mắt người khác, diện chiếc quần đùi hoa màu sắc sặc sỡ, áo trắng cộc tay in bốn chữ sau lưng – làm gương cho người, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, dáng người rắn rỏi, người khác mặc như thế chắc chắn sẽ kém sang, nhưng thế quái nào hắn lại mặc rất tự tin, rất cá tính, rất sắc sảo.
Lục Lễ Xuyên nhìn mà sửng sốt, Đổng Truy Nguyệt cầm lấy đồ đạc rồi hỏi: “Sao thầy đen thế?”
“Chịu thôi, nhà đầu tư nhất quyết phải kéo thầy đi spa nhuộm da.” Viên Dã tháo kính râm, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung anh tuấn khác thường, ánh mắt lanh lợi sắc bén, hoàn toàn không nhìn ra hắn đã bốn mươi tuổi, điệu bộ tự toát ra vẻ ngông nghênh, pha trộn khí chất phức tạp.
“Tiểu Xuyên, cậu nhớ cháu muốn chết!”
“…”
Lục Lễ Xuyên thiếu chút nữa thì bị bóp chết, hai mắt hắn nhanh chóng trợn trắng nên bèn vội vùng ra, sức lực đúng là chẳng ai thua ai. “Năm cháu sinh ra, cậu và mẹ cháu có một trận tranh cãi lớn, năm ấy cậu không có bất kỳ sở thích nào ngoại trừ Muay Thái. Mẹ cháu không đồng ý vì sợ cậu chết ở nước ngoài, nên chị đã nói với ba mẹ cậu cắt tiền sinh hoạt, muốn từng bước ép cậu trở về học hành đặng kế thừa gia nghiệp.”
Viên Dã vỗ bốp vào lưng Lục Lễ Xuyên, giọng điệu hoài cảm đầy mùi đời: “Thằng nhóc này chưa gì đã lớn thế rồi, đúng là năm tháng vội vã chẳng chừa ai, thời gian trôi qua không bao giờ trở lại.”
Đổng Truy Nguyệt cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy nữa sẽ lấy mạng người mất, đành dứt khoát khuyên nhủ: “Thầy mau buông ra đi, cậu ấy sắp nghẹt thở rồi kìa.” “Tục ngữ nói hay lắm, đầu người nào tóc người ấy.”
Viên Dã giờ mới chịu buông tay: “Tiểu Xuyên à, Tiểu Xuyên ới, cháu không sao chứ?”
Lục Lễ Xuyên ngay lúc này đây đã xác định vô cùng rõ ràng, đấy thật là ông cậu của mình, không hề sai, hắn vừa ho khan vừa hít lấy hít để, cười yếu ớt: “Tư thế ôm y hệt mẹ cháu, cậu à, đây là gen di truyền ư?”
“Không khác lắm, cậu chính là em họ của mẹ cháu, Tiểu Xuyên ới, nói cho cậu nghe nào, cháu ở trong núi có khỏe không? Ăn ở đã quen chưa?”
Viên Dã bám dính lấy Lục Lễ Xuyên yếu ớt suốt một đường, Đổng Truy Nguyệt cũng không còn cách nào khác, đành thật thà đi theo bên cạnh. Viên Dã không kiềm chế được mà tiêu sái cười lớn, phóng khoáng không ràng buộc: “Cậu của cháu đương nhiên là vẫn khư khư cố chấp, không thì tiền thì không có tiền thôi, cậu tốn mấy năm đã giành được đai hiệu quyền vương rồi, không có tính khiêu chiến chút nào.”
Cô âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng cứ phải trùng hợp đụng trúng chú Nghiệp.
Sợ cái gì là cái đó tới, kế bên nhà gỗ chính là nhà của Từ Nghiệp, hắn vẫn là dáng vẻ lầm lì ít nói, đang cuốc cỏ và cho heo ăn tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra, y bị lưỡi liềm cứa vào tay nên phải băng bó lại, còn một tay vẫn đang làm việc, trông có phần goá bụa đáng thương. “Sau đấy cậu lại về nước, vừa không muốn theo buôn bán lại vừa cứ nhìn thấy sách là đau đầu, thế là cậu trở thành vận động viên, không hiểu thế nào mà lại bị người ta bỏ doping khiến cậu cả đời không được thi đấu.”
Tay Viên Dã bá vai Lục Lễ Xuyên vẫn chưa buông ra, hắn cao giọng hỏi: “Đại Nghiệp, tay làm sao đấy, cái thằng này, còn tự làm mình bị thương đấy à?”
Từ Nghiệp ngẩng đầu, thấy Lục Lễ Xuyên mãi đến giờ vẫn không chịu gặp mặt y, cũng lại thấy, cái tay không biết sống chết đang bá vai kia.
Giọng điệu y bình bình, hờ hững lạ thường: “Vết thương nhỏ thôi.”
“Này mà nhỏ à? Máu thấm ướt băng gạc rồi kìa.”
“Không sao đâu ạ.” “Ông đây để mày chăm sóc cháu ngoại tao, mà má mày chăm sóc tới trên giường!!”
Ánh mắt Từ Nghiệp như lang sói cứ nhìn chăm chăm vào Lục Lễ Xuyên.
Viên Dã nhận ra có gì đó không đúng, hắn buông Lục Lễ Xuyên ra định tiến tới hỏi chút chuyện.
Lục Lễ Xuyên đứng bên cạnh không biết làm sao đành liên tục lẩn tránh, bàn tay siết chặt rồi lại buông, hắn căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào cánh tay của Từ Nghiệp rồi dứt khoát né đi, ánh mắt hắn rất lạ.
Viên Dã như suy nghĩ tới gì đó, có gì đó mờ ám.
Đổng Truy Nguyệt kế bên giả chết, cô điên cuồng hạ thấp độ tồn tại.
Bữa tối nay ăn ở tầng một, bếp đã lâu chưa sử dụng, nồi niêu các thứ đều đóng bụi. “Lúc ấy cậu chịu đả kích nặng nề, nhưng ngẫm lại trời đất bao la chẳng lẽ lại không có chốn dung thân nên bèn chạy tới trong núi này dạy học, làm thầy giáo thể dục cũng được đấy chứ.”
Viên Dã làm bộ vô tình hỏi: “Tiểu Xuyên này, cháu mấy nay ăn cơm ở đâu vậy?”
“…”
Lục Lễ Xuyên ngồi trên ghế đẩu nhỏ thỏ thẻ nói: “Dạ nhà Từ Nghiệp.”
“Ồ, tay nghề của hắn cũng khá đấy.” Viên Dã nấu cơm xong định xào tiếp thịt ba rọi và khoai tây, hắn hỏi tiếp: “Không bị hắn làm dữ à?”
“…Dữ lắm.” Lục Lễ Xuyên ấp úng: “Cũng bị đánh rồi.”
“Thế thì bình thường.” Viên Dã vỗ vai Lục Lễ Xuyên, đoạn hắn túm lấy dao phay thái rau đặt trên bếp, rồi xoay người đi ra ngoài: “Tiểu Xuyên, cháu đợi cậu chút, cậu đi đòi lại công bằng cho cháu đây.”
Viên Dã cười xòa, hắn lấy vá sạn rồi đưa lưng về phía Lục Lễ Xuyên nói: “Tính tình của Đại Nghiệp không tốt lắm, không chọc hắn thì thôi chứ đã chọc vào hắn rồi thì đến sói hoang hắn cũng thịt.”
Lục Lễ Xuyên nghịch ngón tay, không biết sao mà khi nghe thấy chuyện của Từ Nghiệp từ miệng người khác, hắn cứ thấy quái quái sao ấy.
Dù có là cậu của mình đi chăng nữa.
Viên Dã nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy: “Cậu nghe mẹ cháu nói là cháu thích đàn ông à?”
Lục Lễ Xuyên trả lời một cách tự nhiên: “Đúng ạ.” Lục Lễ Xuyên vốn đang hứng thú bừng bừng nghe về huyền thoại cuộc đời hùng vĩ gay cấn của ông cậu, nghe thế hắn đột ngột dừng cắn hạt dưa, đôi mắt đào hoa mê mang, khuôn mặt ngây thơ vô tội.
“Thế trước đây có người yêu chưa?”
“Chia tay lâu rồi.” Lục Lễ Xuyên chẳng để tâm, thậm chí hắn còn chẳng nhớ nổi mấy người từng qua lại trong quá khứ.
Viên Dã cười cười không nói gì. “Mày chạy đâu cho thoát!!”
Mà Đổng Truy Nguyệt mới vừa rửa xong một chậu khoai tây đúng lúc mở cửa bước vào, cô có dự cảm rất bất thường.
Ba người dùng bữa tối rất an bình. Từ Nghiệp nhà bên đang bị Viên Dã tay cầm dao phay điên cuồng truy sát, từ trong nhà truyền ra thanh âm gào rống, điên tiết.
Lục Lễ Xuyên cuối cùng cũng biết được thân thế của người cậu Viên Dã không biết từ đâu chui ra này.
“Năm cháu sinh ra, cậu và mẹ cháu có một trận tranh cãi lớn, năm ấy cậu không có bất kỳ sở thích nào ngoại trừ Muay Thái. Mẹ cháu không đồng ý vì sợ cậu chết ở nước ngoài, nên chị đã nói với ba mẹ cậu cắt tiền sinh hoạt, muốn từng bước ép cậu trở về học hành đặng kế thừa gia nghiệp.”
“Tục ngữ nói hay lắm, đầu người nào tóc người ấy.” “Công bằng gì?”
Viên Dã không kiềm chế được mà tiêu sái cười lớn, phóng khoáng không ràng buộc: “Cậu của cháu đương nhiên là vẫn khư khư cố chấp, không tiền thì không tiền thôi, cậu tốn mấy năm đã giành được đai hiệu quyền vương rồi, không có tính khiêu chiến chút nào.”
“Sau đấy cậu lại về nước, vừa không muốn theo buôn bán lại vừa cứ nhìn thấy sách là đau đầu, thế là cậu trở thành vận động viên, không hiểu thế nào mà lại bị người ta bỏ doping khiến cậu cả đời không được thi đấu.”
“Lúc ấy cậu chịu đả kích nặng nề, nhưng ngẫm lại trời đất bao la chẳng lẽ lại không có chốn dung thân nên bèn chạy tới trong núi này dạy học, làm thầy giáo thể dục cũng được đấy chứ.”
Viên Dã vỗ vai Lục Lễ Xuyên, đoạn hắn túm lấy dao phay thái rau đặt trên bếp, rồi xoay người đi ra ngoài: “Tiểu Xuyên, cháu đợi cậu chút, cậu đi đòi lại công bằng cho cháu đây.”
Lục Lễ Xuyên vốn đang hứng thú bừng bừng nghe về huyền thoại cuộc đời hùng vĩ gay cấn của ông cậu, nghe thế hắn đột ngột dừng cắn hạt dưa, đôi mắt đào hoa mê mang, khuôn mặt ngây thơ vô tội. Cả người Đổng Truy Nguyệt cứng đờ, tay cầm hạt dưa của cô cũng phát run.
“Công bằng gì?”
Cả người Đổng Truy Nguyệt cứng đờ, tay cầm hạt dưa của cô cũng phát run.
Từ Nghiệp nhà bên đang bị Viên Dã tay cầm dao phay điên cuồng truy sát, từ trong nhà truyền ra thanh âm gào rống, điên tiết.
“Ông đây để mày chăm sóc cháu ngoại tao, mà má mày chăm sóc tới trên giường!!”
“Thằng giặc già chết bầm!!”
“Mày chạy đâu cho thoát!!”
——