Lục Lễ Xuyên lao ra ngoài xem đầu tiên, uất ức nén nghẹn trong lòng hắn bắt tri bất giác bay biến. Hắn chưa từng thấy Từ Nghiệp với dáng vẻ chật vật rơi xuống thế hạ phong như thế bao giờ.
Một cánh tay của y vẫn còn đang chảy máu, khả năng thăng bằng bị giảm đáng kể, vậy mà còn phải né tránh màn múa dao phay từ người cậu biết Muay Thái kia.
Sắc mặt Từ Nghiệp dần dần tái nhợt đi nhiều, Lục Lễ Xuyên có đôi chút muốn ngăn cản nhưng Đổng Truy Nguyệt kế bên lại cắn hạt dưa răng rắc, vô cùng hào hứng, làm quần chúng xem náo nhiệt đến cực kỳ thích thú.
“Tôi nói cậu nghe này Tiểu Xuyên, mấy năm trước chú Nghiệp với thầy Đổng từng đánh nhau một trận rồi, hai người bất phân thắng bại, ông Từ nói đúng lắm, một núi không thể có hai hổ, tôi nghĩ hôm nay chú Nghiệp sắp thua tới nơi rồi!!”
Trong ánh sáng của tia chớp xẹt ngang, khắp đầu óc Lục Lễ Xuyên đều là câu thoại thường thấy trên mấy cái phim truyền hình “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”, cực kỳ ngớ ngẩn, ngầm nghĩ thấy thôi khỏi đi.
Để lão biến thái Từ Nghiệp này chịu chút đau khổ, xem y có đi hay không.
Lục Lễ Xuyên đứng đó, một cơn gió thổi tới làm đuôi tóc hắn bay bay, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, dáng vẻ bất cần đời, hắn vẫn như cũ khoanh tay quyết định đứng xem kịch: “Nguyệt Nguyệt, cho tôi ít hạt dưa với.”
Đổng Truy Nguyệt đưa hạt dưa qua: “Nè.”
Tiếng gào thét của Viên Dã gầm lên hết đợt này đến đợt khác, chắc chắn không phải là từ ngữ thô tục phỉ nhổ đâu, hắn vừa đuổi vừa gào.
“Mày nom xem nó mấy tuổi mày mấy tuổi— thứ chó già như mày mà dám làm thế hả—”
Nghe được lời này Từ Nghiệp đột nhiên dừng chạy, y bình tĩnh điềm đạm quay đầu lại, khuôn mặt điển trai cương trực đầy mồ hôi, miệng vết thương bị tác động càng chảy máu nhiều hơn, đủ đáng thương đấy.
“Ba mốt, hai ba.”
Viên Dã cười dữ tợn không thôi: “Cứ sáu tuổi một thế hệ, chưa nghe bao giờ à? Tám tuổi chính là một khoảng cách cực lớn đấy— tao không thể có đứa cháu dâu già như mày được!”
Hắn vừa định vung tay chém xuống đặng kết thúc thứ nghiệp chướng này.
Thế nhưng, ngàn tính vạn tính.
Lại không tính đến thằng giặc già Từ Nghiệp này thế mà lại má nó giả bộ bất tỉnh—
Nụ cười trên mặt Viên Dã cứng đờ, tay cầm dao phay lẳng lặng buông xuống, hắn đang định dùng chân đá thử tên đàn ông cao to đang chết ngất trên đất.
Nào ngờ Lục Lễ Xuyên ở đằng sau lại hoảng hốt chạy tới, mái tóc nâu bị thổi bay tán loạn, thoáng chốc đó hắn không còn quan tâm đến bùn đỏ dơ dáy dưới đất nữa: “Từ Nghiệp, Từ Nghiệp.”
“Cậu mau giúp cháu nâng anh ấy dậy với, có bệnh viện không, bác sĩ ở đâu, làm sao đây làm sao đây…”
Lục Lễ Xuyên hoảng loạn không thôi, bật khóc nức nở.
Viên Dã hít sâu vài hơi: “Thằng giặc già này lừa cháu—”
Nhưng không biết sao Từ Nghiệp vẫn không nhúc nhích, Lục Lễ Xuyên hoàn toàn luống cuống.
Viên Dã không còn cách nào khác chỉ có thể không tình nguyện cõng Từ Nghiệp lên.
Binh pháp Trung Quốc— Khổ nhục kế.
Đủ uyên thâm.
Sau khi trở lại nhà gỗ, Lục Lễ Xuyên cứ canh giữ mãi ở đầu giường đất.
Thằng nhóc ngây thơ tuấn tú trắng trẻo biết bao nhiêu, thế nào lại bị tên súc sinh này làm cho choáng váng đầu óc, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi, thật là động lòng.
Trông đến độ Viên Dã cảm thấy thấm thía.
Cháu ngoại ngốc nghếch đáng yêu của hắn sao lại dễ bị lừa như vậy??
Hắn xệ mặt tiêu độc băng bó miệng vết thương cho Từ Nghiệp xong liền rời đi, nhìn thôi cũng điên tiết, nhưng lại không có cách nào đâm chết tên giặc già này.
Nói cho cùng, ban nãy lúc bôi thuốc, hắn dùng trăm phần trăm sức lực, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Tên giặc già giả bộ bất tỉnh này cũng không ư hử lấy một tiếng, đúng là giả bộ rất giống.
Quả nhiên, chờ Viên Dã vừa đi, Từ Nghiệp lập tức làm bộ yếu ớt hồ đồ mở mắt ra.
“…”
Lục Lễ Xuyên đối mặt với hắn, qua một lúc mới ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, dường như từ sau mấy ngày chiến tranh lạnh đã lâu rồi họ không nhìn kỹ nhau như vậy.
Hắn tràn ngập lo lắng chờ đợi, nhưng lão biến thái vừa tỉnh cũng không biết nói gì, đành cúi đầu ngồi xa xa chút là được.
Lục Lễ Xuyên khoanh tay trở về dáng vẻ lạnh nhạt, hắn đưa phần gáy buộc tóc bằng dây đỏ về phía Từ Nghiệp.
Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác.
Từ Nghiệp ngồi dậy dang hai tay ôm chặt lấy Lục Lễ Xuyên, y khẽ dán lên vành tai hắn, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, vừa trầm thấp vừa từ tính: “Anh có thể gọi Viên Dã là cậu không?”
Lục Lễ Xuyên bị một câu nói vô cùng đơn giản làm bật cười, hắn nhếch môi, giọng điệu bắt bẻ: “Em không đồng ý, anh có bản lĩnh thì đợi cánh tay khỏi thì lại tìm cậu hỏi đi.”
Từ Nghiệp nhẹ nhàng kề đầu sát cổ Lục Lễ Xuyên, hơi thở phà ra tạo nên một hồi mờ ám.
“Ừm.”
“Ừm cái rắm mà ừm, cậu bây giờ thấy anh là phiền, anh mà đi không chừng còn không vào nổi cửa nhà bên.”
Từ Nghiệp nhỏ giọng đáp: “Anh sẽ đánh gục hắn.”
Lục Lễ Xuyên: “?”
Từ Nghiệp trầm tư một lát, lại bổ sung thêm: “Đánh đến khi hắn đồng ý cho anh vào cửa thì thôi.”
——