Chương
Vân Giai Kỳ gật đầu: “Đói rồi”
Nói xong, bụng cô liền phát ra âm thanh “kéo dài”
“Ục ục..”
Vân Giai Kỳ liếm môi, đôi mắt chờ mong nhìn anh.
“Muốn ăn gì nào?”
Vân Giai Kỳ trầm tư suy nghĩ, không nói lời nào, đầu óc của cô vẫn đang rối bời.
Kỳ Thiên Nam bước ra cửa, ra lệnh: “Mang ít đồ ăn đến đây”
“Vâng”
Một lát sau, đồ ăn đã được mang đến.
Người phụ vụ mang đồ ăn đến.
Vân Giai Kỳ nhanh chóng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
Cô ngẩng cổ lên, nhìn vào trong đĩa đồ ăn được mang lên, có bánh sừng bò, bơ, sữa, dăm bông, bánh mì nướng, thịt xông khói và một ít trái cây, Kỳ Thiên Nam đặt đĩa ăn lên giường, trước tiên lấy một lát bánh mì nướng, nắm chặt, đặt một lát dăm bông lên trên, lại cẩn thận quết lên một: lớp nước chấm, như vậy là đã xong một cái bánh sandwich đơn giản.
Vân Giai Kỳ im lặng quan sát, cho đến khi Kỳ Thiên Nam đưa bánh mì cho cô, nhưng cô không lập tức đưa tay ra nhận.
Kỳ Thiên Nam trong lòng biết rõ, liên cần một miếng, dường như để chứng minh với cô, đồ ăn này tuyệt đối an toàn Vân Giai Kỳ lặng lẽ nhận lấy, giương mắt lên nhìn trộm Kỳ Thiên Nam một cái Người đàn ông đang tỉ mỉ nhai, toàn bộ quá trình đều không phát ra tiếng động, cho đến khi anh ta im lặng nuốt đồ ăn, lúc này Vân Giai Kỳ mới yên tâm “A” mở miệng to, trực tiếp cắn một nửa chiếc bánh sandwich, rồi bắt đầu nhai Ánh mắt của Kỳ Thiên Nam nhìn lên gương mặt cô, nhất định là đói vô cùng, nhìn cái miệng cô căng phồng kìa, hai má bị nhét đầy, giống như một con chuột hamster nhỏ, với bộ dạng ăn như hố đói, vậy mà có chút đáng yêu.
Thế là, Kỳ Thiên Nam không thế chịu đựng được nữa, liền cản miếng sandwich ấy.
Không biết bãng này đồ ăn có đủ với cô không, hình như cơn thèm ăn vẫn chưa dừng lại Vân Giai Kỳ thấy anh ta cứ nhìn mình, liền ngấng đầu lên, cười híp mắt với anh ta.
Khi cô cười, má cô lõm xuống hiện lên một cái lúm đồng tiền nhẹ nhàng mờ ảo, đôi mắt vẫn nhìn châm chẵm vào sữa cạnh anh ta.
Kỳ Thiên Nam tiện tay đưa sữa cho cô.
“Em ăn chậm thôi, anh đâu có tranh với em”
Vân Giai Kỳ không hề muốn giảm chậm tốc độ nhai.
Chẳng mấy chốc đĩa đồ ăn đã bị cô ăn vơi đi hơn một nửa.
“Còn đói không?”
Cô xoa bụng, liếm môi giống như chưa được thỏa mãn cho lắm, lắc đầu nói: “Không đói nữa ạ”
Vừa nói, cô vừa dụi mắt: “Chỉ là hơi bưồn ngủ rồi Nói xong, cô ngáp một cái thật to.
Kỳ Thiên Nam nói: “Vậy thì nằm xuống đây ngủ một chút, được chứ?”
Anh ta vừa đứng dậy, Vân Giai Kỳ đột nhiên căng thẳng đưa tay ra, kéo tay áo anh ta, tưởng rằng anh ta muốn đi, trong ánh mắt cô hiện lên vẻ gấp gáp: “Anh… anh đi đâu?”
“Anh không đi đâu cả.”
“Vậy… anh sẽ ở lại cùng em chứ?”
“Ừm?
Kỳ Thiên Nam nói: “Thay quần áo rồi đi ngủ được không?”
Trên người cô vẫn còn đang mặc bộ váy cưới.
Vân Giai Kỳ cúi đầu nhìn váy trên người, lẩm bấm một câu: “Nhưng mà… bộ váy này rất đẹp mài”
“Mặc bộ này đi ngủ liệu có thoải mái không?” Kỳ Thiên Nam dẫn dắt từng bước.
Vân Giai Kỳ thốt lên một chữ a, rồi nói: “Thế cũng được!”
Kỳ Thiên Nam sai người mang đến một bộ váy ngủ cổ điến kiếu cung điện, anh ta đang chuẩn bị thay quần áo cho cô, thì Vân Giai Kỳ đột nhiên hai tay ôm chặt trước ngực.
“Không được!”