Chương
Kỳ Thiên Nam cau mày: “Sao lại không được?”
“Em muốn… em muốn tự mình thay” Vân Giai Kỳ nói xong, cúi đầu mặt đỏ: “Để em tự thay, anh không được nhìn trộm!”
Kỳ Thiên Nam bật cười Anhta đặt váy ngủ trên giường, nói với cô: “Em thay xong rồi thì gọi anh, anh ở ngoài cửa.”
Nói xong, Kỳ Thiên Nam ra khỏi phòng.
Phu nhân Bernard vẫn đang ở ngoài cửa Ngay khi anh ta nhìn thấy cô ta, nụ cười dịu dàng trên mặt liền biến mất, trong nháy mắt biến thành lạnh lùng.
Phu nhân Bernard vừa thấy mặt anh ta biến sắc, kinh hồn bạt vía quỳ xuống dưới đất: “Ngài Black Mass, tôi có tội, xin hãy trừng phạt tôi!”
“Cô thực sự có tội”
Kỳ Thiên Nam mặt không biểu cảm nói: “Tôi hỏi cô, cô ấy có thể hồi phục không?”
Phu nhân Bernard cúi mặt, không dám nói.
Kỳ Thiên Nam nói: “Tôi đang hỏi cô đó!”
Phu nhân Bernard nói với giọng như sắp khóc: “Ngài Black Mass, tội của tôi đáng chết ngàn lần, tội của tôi đáng chết ngàn lần”
Cô ta không dám nói, cô ta không dám nói răng tư duy của Vân Giai Kỳ vĩnh viễn ở mức bảy tám tuối, không thế hồi phục lại như ban đầu!
Kỳ Thiên Nam lạnh lùng mím môi, tay nhẹ nhàng đặt ở thắt lưng, chậm rãi rút ra một khẩu súng lục, hướng họng súng lạnh lẽo vào giữa hai chân mày của Phu nhân Bernard Một tiếng “lạch cạch” vang lên, đạn đã được lên nòng Phu nhân Bernard sợ hãi đến mức nghẹt thở, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rấy, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cô ta lại không dám tránh né, chỉ có thể run rẩy khóc.
“Ngài Black… Black Mass”
Cô ta không muốn chết.
“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô ấy có thể hồi phục lại như ban đầu không?”
Vẻ mặt Phu nhân Bernard như đưa đám nói: “Tôi không biết, tôi thực sự không chắc chẩn… tôi không dám tuỳ tiện kết luận… nhưng mà số lượng thuốc tôi cho Vân Giai Kỳ uống là hoàn toàn thích hợp, chắc chắn không có vấn đề gì. Trừ khi, lúc Vân Giai Kỳ bị bắt cóc đã bị cho uống Diethyl ether quá liều”
“Uống Diethyl ether quá liều?” Kỳ Thiên Nam nhíu mày hỏi: “Ai là người làm ra chuyện này?”
“Carter và Rogge.”
Ánh mắt Kỳ Thiên Nam nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, khẽ nheo mắt.
Carter sợ tới mức khụy xuống đất, chỉ về phía Rogge: “Là anh ta, là anh dùng Diethyl ether hai lần! Anh ta thấy cô ấy tỉnh lại, liền cho cô ấy uống thêm một liều nữa, nói là muốn cô ấy ngoan ngoãn một chút..”
Rogge bỗng nhiên tái mặt.
Mấy giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng “râm”, cơ thể của Rogge mềm nhũn ngã xuống đất.
Phu nhân Bernard cùng với Carter sợ hãi trong lòng, không dám ngẩng đầu.
Kỳ Thiên Nam một tay cất súng vào, trầm giọng nói dính vào thảm”
“Vâng”
Carter lập tức đứng dậy, kéo xác Rogge sang một bên.
Tên này bị bản một phát vào thái dương, tắt thở ngay lập tức.
Bernard thở phào nhẹ nhõm khi thấy Kỳ Thiên Nam cất súng.
Kỳ Thiên Nam nói: “Lui ra đi, không ai được phép đến gần căn phòng này khi không có lệnh của tôi”
“Vâng”