Chương
Kỳ Thiên Nam xoay người gõ cửa: “Thay xong chưa?”
“Ừm, đã thay xong rồi”
Kỳ Thiên Nam mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy Vân Giai Kỷ mặc váy ngủ, cô đang mặc váy ngủ kiểu công chúa, vạt áo lá sen, tay áo phồng trắng càng làm tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô.
Cô ngồi ở trên giường, ôm chăn bông trong lòng, nhìn thấy Kỳ Thiên Nam bước vào, mặt ửng đỏ, đột nhiên cô vỗ võ mép giường, Ý bảo anh ta ngồi xuống.
Kỳ Thiên Nam nghe theo, đi đến giường ngồi xuống, Vân Giai Kỳ ngập ngừng hỏi: “Anh… sẽ ở đây cùng với em chứ?”
“Ừ, anh đồng ý với em”
“Em ngủ rồi, anh sẽ không rời đí?”
“Sẽ không”
Vân Giai Kỳ lúc này mới yên tâm nấm xuống, Kỳ Thiên Nam ngồi bên giường lấy chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của cô ra sau tai, Anh ta chợt nhận ra, sự thay đổi này của cô lại là một điều tốt Anhta thích cảm giác được cô cần, được cô ÿ lại vào mình.
Thậm chí, cô có ỷ vào anh ta nhiều một chút cũng được.
“Ngủ đi!”
Vân Giai Kỳ đã bưồn ngủ không nói nên lời Vốn dĩ trong người cô vẫn còn thuốc mê, nhất là sau khi ăn no, ý nghĩ muốn đi ngủ càng thêm nhiều Cô nhanh chóng nhảm mắt lại “Chúc ngủ ngon”
Kỳ Thiên Nam xoa xoa nhẹ giữa chân mày của cô, đến khi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô, anh ta mới rút tay ra, nhưng bàn tay anh ta lại do dự dừng lại giữa không trung một lúc.
Sau cùng, đầu ngón tay anh ta nhẹ nhàng dừng lại trên má cô.
Khi chạm vào làn da non mịn, anh ta cuối cùng cũng nhận ra rằng tất cả những gì đang xảy ra là thật.
Anh ta đã có được người mà anh ta luôn mong muốn.
“Em là của anh” Kỳ Thiên Nam nói nhỏ bên tai cô: “Cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh”
Thủ đô.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, đèn “đang hoạt động” sáng suốt một đêm.
Bạc Ngạn Thiên ngồi ngoài cửa, thần sắc vô cùng lo lắng “Ông chủ..”
Người lái xe đi đến bên cạnh Bạc Ngạn Thiên, thấp giọng xin ý kiến: “Cậu chủ Tuấn Phong đã quay trở lại”
Bạc Ngạn Thiên khó chịu nói: “Nó còn về đây làm gì?”
Vừa dút lời, Bạc Tuấn Phong đã đi tới cửa phòng phẫu thuật.
Phía trên phòng phẫu thuật, đèn vẫn sáng.
Bạc Tuấn Phong vẫn đang mặc bộ âu phục cưới, chỉ là mái tóc màu mực có chút lộn xộn.
Bạc Ngạn Thiên không ngẩng đầu lên, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Mày còn biết quay lại?”
Bạc Tuấn Phong hỏi: “Bác gái vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật Sao?”
Bạc Ngạn Thiên đột nhiên đứng lên, bước đến, nẳm lấy cố áo của anh: “Mày còn có mặt mũi hỏi? Mày nghĩ sao? Đồng ý kết hôn cũng là mày, bỏ người ta lại lễ đường cũng là mày! Bây giờ mày còn mặt mũi hỏi đến sao?
Mày không có tư cách hỏi!”
Bạc Tuấn Phong lạnh nhạt nói: “Nếu ông nội không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể đi.”
“Mày”
“Vân Ngọc Hân là ai?” Bạc Tuấn Phong đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Tại sao cô ta lại muốn tạt axit Mộ Ngọc My?”
Bạc Ngạn Thiên sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Bạc Tuấn Phong nói: “Người đó hiện giờ đã được khống chế và đang được đưa đến sở cảnh sát.
Nói xong, ánh mắt của anh dừng trên người Bạc Ngạn Thiên: “Tại sao ông nội lại gạt tôi?”
“Mày đang nói cái gì?”