Chương
Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng ấn lên trán cô: “Bởi vì thích em”
Khuôn mặt nhỏ nhản của Vân Giai Kỳ ửng đỏ: “Chú thật sự thích tôi sao?”
“Ừm”
“Tôi cũng thích chú!” Vân Giai Kỳ ôm anh thật chặt: “Vậy về sau chú phải cưng chiều tôi giống như con gái mới được đấy nhé!”
“Được”
“Không được cưng chiều cô gái khác.”
“Ừm”
Nếu không tôi sẽ tức giận!” Vân Giai Kỳ hùng hồn cảnh cáo: “Nếu tôi tức giận, tôi sẽ không để ý đến chú.”
“Được”
Bạc Tuấn Phong nhận lời vô điều kiện Vân Giai Kỳ thấy anh nhận lời gọn gàng dứt khoát như vậy, có chút hoài nghỉ: “Chú thật sự có thế làm được sao?”
“Vậy… chúng ta ngoắc tay!” Cô đưa ngón út ra.
Bạc Tuấn Phong cũng đưa ngón út ra, ngoắc tay với cô.
“Ngoắc tay thắt cổ một trăm năm, không được thay đối, ai lừa gạt là chót”
Bạc Tuấn Phong cười cười: “Được”
“Chú cũng nói đi”
Bạc Tuấn Phong lặp lại theo lời cô vừa nói: ‘Ngoầc tay, thắt cổ, một trăm năm sẽ không thay đổi.”
“Ai lừa gạt là chói”
Ừ,ai lừa gạt là chó.”
Vân Giai Kỳ đột nhiên tò mò nói: “Chú à, chú sẽ học chó sửa sao?”
Sẽ không”
“Vậy chú học chó sủa để tôi nghe thử?” Vân Giai Kỳ chu môi nói: “Nếu sau này chú lừa tôi, chú phải học chó sủa đó! Trước tiên chú cho tôi nghe thử, chú học chó sủa sẽ như thế nào?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người bên cạnh nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy run sợ.
Người phụ nữ này thật sự rất to gan!
Lại còn bảo Ngài Bạc học tiếng chó sửa?
Ngài Bạc sẽ nghe cô chắc?
Cô quả thực là được cưng chiều đến kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Ai ngờ, mọi người lại nhanh chóng nghe được tiếng chó sửa trầm thấp.
Bạc Tuấn Phong nhìn vào cô nói một tiếng “gâu”
Vân Giai Kỳ che miệng cười trộm: “Con chó săn hung ác.”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, lại nói “gâu”, sau đó cúi đầu cần cố cô.
Anh cản cũng không mạnh, nhưng Vân Giai Kỳ không ngờ anh sẽ thật sự cần mình, sợ tới mức tay chân cứng đờ: “Đừng cần tôi!”
Hơi thở tao nhã của Bạc Tuấn Phong phả vào bên tai cô, trầm giọng nói: “Về sau, chỉ có tôi mới có thể cưng chiều em”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc nhìn về phía anh.