Chương
“Không được để người khác cưng chiều em”
“Ừm, tôi chỉ cho chú cưng chiêu tôi”
“Về sau, nếu em thích ai ngoài tôi, tôi s cản em như này” Nói xong, Bạc Tuấn Phong lại cản cô một cái để cảnh cáo.
Lần này, anh căn mạnh hơn một chút.
Vân Giai Kỳ đau đến kêu lên, vội vàng nói: “Tôi đồng ý với chú mà, tôi chỉ cho một mình chú cưng chiều, không cho người khác cưng chiều!”
“Ngoan.”
“Ừm, tôi chắc chản sẽ ngoan ngoãn!”
Lúc này, Bạc Tuấn Phong mới thả cô ra.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Bạc Tuấn Phong lấy điện thoại di động ra, thấy Bạc Ngạn Thiên gọi tới, vốn dĩ muốn muốn tắt máy nhưng sau khi do dự thật lâu cuối cùng vẫn nhận “Alô?
“Mày đi đâu vậy hả?”
Có chuyện gì thế: “Tao hỏi mày, mày đi đâu vậy hả? Ngọc My đang phải chịu nỗi đau mất mẹ, mày lại bỏ con bé một mình, hoàn toàn không có tin tức, mày để trách nhiệm làm chồng của mình ở đâu?”
Chồng?
Vân Giai Kỳ có chút kinh ngạc.
Chú kết hôn rồi sao?
“Vậy sau này, tôi sẽ trồng đầy hoa em thích ở trong vườn.”
“Được đó được đó!” Vân Giai Kỳ phấn khích vỗ tay.
Bạc Tuấn Phong đưa Vân Giai Kỳ về nhà họ Bạc.
‘Vân Giai Kỳ vừa tới nhà thì có chút mệt mỏi.
Có lẽ Diethyl ether trong máu vẫn chưa được thay sạch sẽ, cô vô cùng thích ngủ.
Bạc Tuấn Phong ôm cô vào trong phòng, thay đồ ngủ cho cô, Vân Giai Kỳ ngoan ngoãn bò vào trong chăn, dụi dụi con mắt: “Chú à… tôi buôn ngủ rồi”
“Vậy ngủ đi, em vừa mở mắt ra thì tôi đã trở về rồi”
“Ừm” Vân Giai Kỳ vừa nói “ừm” xong thì nhảm mắt lại, chỉ mới vài giây đã nhanh chóng thiếp đi.
Bạc Tuấn Phong vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó rời khỏi phòng Anh vừa mới đi xuống tầng, Mộ Ngọc My còn chưa kịp nói gì, Bạc.
Tuấn Phong đã nói: “Tôi sẽ xử lý tốt tang lễ ngày mai”
Mộ Ngọc My vừa định nói gì đó đã bị anh chặn lại “Buổi chiều tôi phải đến công ty xử lý một ít chuyện.” Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy nghỉ ngơi ở trên tầng, cô không được vào.”
“Biết rồi” Mộ Ngọc My không tình nguyện mà thì thầm.
Bạc Tuấn Phong vừa rời khỏi, người giúp việc đi đến bên cạnh Mộ Ngọc My,kính cấn lễ phép nói với cô ta: ‘Mợ chủ, tôi đến thay thuốc cho cô”
Mộ Ngọc My ngồi xuống ghế sa lon.
Băng gạc vừa được tháo ra, cô ta đã đau đến nhíu mày.
Ngày nào cũng phải bôi thuốc là việc mà cô ta thấy đau khổ nhất.
Mặc dù được mẹ bảo vệ, nhưng khắp người cô ta vẫn có nhiều vết thương.
Người giúp việc lấy một chậu nước, đầu tiên rửa sạch chân của cô ta, sau đó bắt đầu xử lý vết bỏng trên bàn chân.
Lúc bôi thuốc, vết thương đã đóng vảy không cẩn thận bị rách, Mộ Ngọc My tát người giúp việc: “Cô không biết nhẹ một chút sao?”