Chương
Cô đang kháng cự lại cậu ta Nhưng nếu như đối lại là Bạc Tuấn Phong, liệu cô có còn phản kháng như vậy không?
Bạc Tiêu Dương nhìn cô, tim cậu ta như bị cứa ra thành trăm mảnh.
Hôn là sự thân mật cơ bản nhất, nhưng ngay đến cả điều cơ bản như vậy cô cũng từ chối cậu ta Vân Giai Kỳ nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Chúng ta là vợ chồng, đây là chuyện bình thường của vợ chồng”
“Chuyện gì cơ?”
“Cô muốn biết không?”
Vân Giai Kỳ rụt rè nhìn chảm chăm cậu ta, nhất thời không lên tiếng.
Hai mắt Bạc Tiêu Dương nóng rực, cô không biết phải đối mặt như thế nào, quay mặt lại hỏi: “Vợ chồng nên làm gì?
“Cô muốn biết sao?” Bạc Tiêu Dương nhoẻn miệng cười: “Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ cho cô biết”
Vân Giai Kỳ tò mò nói: ‘Mau nói cho tôi biết đi!”
Bạc Tiêu Dương đột nhiên cúi người, dang tay ôm ngang eo cô đi về phía giường.
Vân Giai Kỳ theo bản năng bám vào vai cậu ta, cảm thấy căng thẳng, “Cậu… cậu đang làm gì vậy?”
Ngay sau đó, cô bị Bạc Tiêu Dương ôm lên giường.
Vân Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy bối rối, cô giấy giụa từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đang đứng ở bên giường, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi.
Từ xương quai xanh đến bờ ngực, những đường nét cơ thể vạm vỡ dần hiện ra trong mắt cô.
Vân Giai Kỳ cảm thấy như nghẹt thở.
Người đàn ông không hề vội vàng, nhàn nhã cởi bỏ quần áo trên người xuống, cho đến khi thân thể đã trần như nhộng, cậu ta quỳ một gối trên giường, thân hình cao lớn đè lên thân hình nhỏ bé của cô.
“Cậu… cậu đang làm gì vậy?” Vân Giai Kỳ theo bản năng co người lại ở góc giường “Cô không muốn biết vợ chồng thì nên làm gì sao?” Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng chúng ta là vợ chồng thì chúng ta nên làm gì”
“Đừng mà”
Vân Giai Kỳ không biết cậu ta sẽ làm gì, nhưng theo bản năng cô nhận ra rằng người đàn ông này đã trở nên nguy hiểm.
“Qua đây nào.”
Nhìn thấy cô đang cố lui vào trong góc giường, Bạc Tiêu Dương nhíu mày: “Giai Kỳ ngoan”
“Tôi không muốn qua đó!” Vân Giai Kỳ bĩu môi, “Nhìn cậu giống như.
sắp ăn thịt tôi vậy”
Bạc Tiêu Dương nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.
‘Đúng là tôi muốn ‘ăn cô đấy”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc kêu lên, cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, người đàn ông ôm lấy phía sau đầu cô, đặt một nụ hôn lên vành tai nóng bỏng của cô.
“Đừng!”
“Xoạc!”
Vân Giai Kỳ nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách Trong lúc bất ngờ cô không thể biết được âm thanh ấy phát ra từ đâu.
Cô cảm thấy máu nóng trào khắp người, mặt và cổ cô đều đỏ bừng, cả người cô nóng bừng như phát sốt.
“Cậu làm gì vậy! Đừng làm thế nài Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy sợ hãi dáng vẻ này của Bạc Tiêu Dương.
Đột nhiên, người đàn ông như biến thành dã thú và muốn nuốt chửng cô vào bụng.