Chương
Bạc Tiêu Dương cảm thấy cô giấy giụa ngày càng dữ dội thì đột nhiên dừng lại.
Vân Giai Kỳ lợi dụng lúc cậu ta đang sững người, đẩy cậu ta sang một bên, nói với giọng đầy uất ức: “Đừng làm thế này! Đừng đụng vào tôi, tôi sợ lắm…
Bạc Tiêu Dương biết rắng cậu ta đã làm cô sợ hãi.
Giọng nói của Vân Giai Kỳ run lên kịch liệt, kèm theo tiếng khóc, cô chỉ tay về phía cửa nói: “Cậu đi ra ngoài đi?”
Bạc Tiêu Dương nói , Cậu ta không nghĩ rằng, cô sẽ phản ứng kịch liệ ôi xin như vậy.
Bạc Tiêu Dương lật người lại, quay lưng về phía cô, quay đầu nhìn thấy hai tay Vân Giai Kỳ đang tự ôm lấy bả vai của chính mình, nhìn cậu ta với ánh mắt đầy cảnh giác, thấy vậy cậu ta tiện tay nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên, đi về phía cửa.
Tiếng bước chân vội vã mỗi lúc một xa dần.
Đến khi nghe thấy cửa đóng “sâm” một tiếng, Vân Giai Kỳ mới nhận ra người đàn ông kia đã đi ra ngoài rồi.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm nhưng khóe mắt vẫn thấy cay.
Người đàn ông này thật kỳ lạt Cô cảm thấy sợ Bạc Tiêu Dương hơn trước.
Bạc Tiêu Dương xuống nhà, đi đến hầm để xe.
Trong cảm thấy bực bội không thể giải thích được, cậu ta lái chiếc siêu xe, rời khỏi căn nhà, đến tận khuya cũng chưa về.
Chập tối Khi Bạc Tuấn Phong quay trở về nhà họ Bạc, Bạc Ngạn Thiên đã ngồi trong phòng khách đợi anh “Tuấn Phong, cháu về rồi đấy àI”
Bạc Tuấn Phong liếc mắt nhìn sang, thấy Mộ Ngọc My đang ở bên cạnh Bạc Ngạn Thiên.
Cô ta vừa thay thuốc xong, vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, cô ta liền để lộ ra ánh mắt đầy tủi thân.
Bạc Ngạn Thiên hỏi: “Tang lễ đã được sắp xếp ổn thỏa chưa? Ngày mai là phải tổ chức tang lê rồi! Cháu đừng quên chuyện quan trọng như vậy”
Bạc Ngạn Thiên trả lời: “Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ” Nhưng anh sẽ không đi.
Bạc Ngạn Thiên hài lòng gật đầu, nói với anh: ‘Bữa tối đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta chuẩn bị ăn thôi”
“Cô ấy đâu ạ?” Bạc Tuấn Phong hỏi ai.
“Cháu hỏi cô ta để làm gĩ?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mộ Ngọc My nói: “Chiều nay, Tiêu Dương đã đưa cô ta về phòng rồi”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong thay đối: “Tiêu Dương?”
Mộ Ngọc My đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng ngoắc lấy quần áo của anh nói: “Tuấn Phong, dù sao cô ta cũng là vợ của Tiêu Dương. Hai người họ là vợ chồng. Tiêu Dương đưa cô ta trở về phòng chẳng phải là hợp lẽ sao? Cô ta nên ở trong phòng đó.”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn cô ta.
Mộ Ngọc My bưồn bã rơi lệ: “Anh đưa cô ta đến phòng tân hôn của chúng ta, để cô ta ngủ trên giường tân hôn của chúng ta, anh không coi em là gì sao? Em mới là vợ của anh mà.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy vẫn còn trong phòng Tiêu Dương?”
“Buổi chiều Tiêu Dương đi ra ngoài. Người giúp việc nói nói, nhìn thấy cậu ấy… cậu ấy từ trong phòng đi ra, quần áo xộc xệch, lúc trong phòng có vẻ hai người họ rất mãnh liệt, chắc là bọn họ đã động phòng rồi!”
Bạc Tuấn Phong đột ngột đẩy cô ta ra và định bước lên lầu.
Ngọc My lo lắng chạy theo anh: “Tuấn Phong, anh làm gì vậy?”