Chương
“Đây là sự trừng phạt”
Tại sao chú lại hôn tôi chứ?” Vân Giai Kỳ tủi thân nói: “Tôi là phụ nữ, chú là đàn ông, chú không thể tùy tiện như vậy được, hơn nữa chú còn kết hôn rồi, thì ra chú là người tùy tiện như vậy!”
Bạc Tuấn Phong giật mình: ‘Sao em biết tôi đã kết hôn rồi?”
“Hừ, chú còn muốn giấu tôi sao? Sao chú phải giấu tôi, chỉ là kết hôn thôi có gì đâu mà phải giấu”
“Em không để ý à?
“Tại sao tôi phải để ý chứ?” Vân Giai Kỳ cảm thấy khó hiết.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, nhưng vẫn không chuyển sự chú ý sang việc khác Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Nhóc lừa đảo.
Cô cho rằng mắt của anh không nhìn thấy được, vì vậy không nhìn đến vết năm ngón tay in trên má cô.
“Là ai đã đánh em?” Giọng nói của người đàn ông phát ra rất lạnh lùng.
Trái tìm của Vân Giai Kỳ đập “thình thịchf, cô nói: ‘Không có ai đánh tôi cả”
“Mặt của em” Bạc Tuấn Phong biết cô đang nói dối lại hỏi: “Là ai đã đánh em?”
Vân Giai Kỳ chột dạ quay mặt đi.
Bạc Tuấn Phong nằm lấy cảm của cô và xoay mặt cô lại: ‘Không nói sao?”
“Tại sao chú lại quan tâm tới tôi chứ?” Vân Giai Kỳ tức giận đẩy tay anh ra: “Là ông nội của chú đã đánh tôi đấy, chẳng lẽ chú định đi giúp tôi đánh trả à?”
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong tràn đầy u ám: “Khi không ông ấy đánh em làm cái gì chứ?”
Mặc dù Bạc Tuấn Phong biết rằng Bạc Ngạn Thiên không thích Văn Giai Kỳ, nhưng khi không ông ta sẽ không đánh người đâu.
Vân Giai Kỳ “hừ” nhẹ, có chút tủi thân nói: “Tôi không muốn ở lại đây”
“Tại sao thế?”
“Dường như những người ở đây đều không thích tôi!” Giọng nói của ‘Vân Giai Kỳ mang theo vẻ nghẹn ngào nói: “Hình như ai cũng rất ghét tôi”
Trái tìm của Bạc Tuấn Phong như bị đâm mạnh một cái, cho dù cô nói với giọng điệu lãnh đạm, nhưng anh vẫn có thể nghe được sự tủi thân trong lời nói của cô.
“Tôi thích em.”
“Nhưng chú đã kết hôn rồi”
“Không tính”
“Sao chứ?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đám cưới của tôi với cô ta không tính.”
Sao lại không tính chú “Còn nhớ câu chuyện tôi đã kể cho em nghe không?”
“Câu chuyện về chàng Hoàng tử bé nhỏ và nàng Công chúa bé nhỏ à?”
“Người phụ nữ đó chính là mụ phù thủy đã làm ma thuật hắc ám lên Hoàng tử nhỏ”
Vân Giai Kỳ đột nhiên nghĩ đến Mộ Ngọc My, cô chợt tỉnh ngộ: “Chú nói tới người phụ nữ đớ? Người phụ nữ đó rất xấu xa”
“Cô ta làm gì em à?”
“Tôi không muốn nhắc đến cô ta” Ngay cả tên của “Mộ Ngọc My” Vân Giai Kỳ cũng không muốn nhắc đến.
Dù sao cô cũng bị tát rồi, loại phụ nữ xấu xa này, sau này cô nhất định phải tránh xa ra một chút Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu không muốn nhắc đến thì không nhắc đến nữa”
Vân Giai Kỳ cúi đầu, chạm vào khuôn mặt vẫn còn đang sưng của bản thân.
Bạc Tuấn Phong hỏ “Tôi đói bụng rồi “Em muốn ăn cái gì?”