Chương
Người giúp việc nói: “Sau khi cậu ba rời đi, chúng tôi đã canh chừng ngoài cửa, không thấy Giai Kỳ rời khỏi phòng.”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ: “Trong phòng không có ai, cô chắc chản vẫn luôn canh chừng? “Bạc gia, thậm chí đến lơ là cũng không. Tôi chắc chản rắng cô ấy chưa từng rời khỏi phòng”
Bạc Tuấn Phong như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy bụi cây trống trải dưới lầu, hơi thở hỗn loạn liền bình ổn lại phần nào.
Không có dấu hiệu nào cho thấy có người đã mở cửa số, và các cửa sổ và cửa ra vào đều đã bị khóa.
Kể từ khi du thuyền thế kỷ Sovereign bị chìm, đội cứu hộ vẫn luôn tìm kiếm nhưng văn không rõ tung tích của Kỳ Thiên Nam.
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ rãng Kỳ Thiên Nam vẫn chưa chết.
Anh nhìn thấy một chiếc trực thăng đậu trên du thuyền thế kỷ ‘Sovereign, có lẽ đó là đội cứu hộ của Kỳ Thiên Nam.
Nói tóm lại, mối liên quan giữa anh và Black Mass đã chấm dứt rồi Nhưng Cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa, trong phòng lại không có ai, vậy cô nhóc này đã đi đâu chứ?
Có lẽ nào cô đang chơi trốn tìm với anh?
Nghĩ đến đây, Bạc Tuấn Phong đóng cửa lại, xoay người nhìn bốn xung quanh rồi ngồi xuống giường.
“Ra ngoài đi”
Anh nhìn vào các tủ trong phòng, tủ quần áo, tủ sách, két sắt trong phòng rồi nói: “Ngoan, ra ngoài đi nào”
Cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra một khe hở.
“Me Một âm thanh mềm mại phát ra từ tủ quần áo.
Bạc Tuấn Phong đi tới trước tủ quần áo, mở cánh tủ ra, liền nhìn thấy ‘Vân Giai Kỳ trốn trong tủ, cuộn mình thành một quả vòng tròn nhỏ, dùng ánh mắt ngây thơ như nai con nhìn anh.
Người đàn ông ung dung ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng véo má của cô, “Sao em lại trốn ở đây?”
‘Vân Giai Kỳ lẩm bẩm nói: “Chân của tôi tê rần rồi”
“Hứ? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Chân của tôi bị tê…” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không thế động đậy được”
Bạc Tuấn Phong bật cười, vươn tay đỡ lấy cô, dễ dàng ôm cô vào lòng, cứ như vậy mà bế cô ra khỏi tủ quần áo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Giai Kỳ đỏ bừng, Bạc Tuấn Phong có thể thấy rõ nửa bên mặt cô bị sưng đỏ.
Sắc mặt người đàn ông trm xuống: “Tại sao mặt của em lại bị sưng?”
Vân Giai Kỳ sờ lên cái má nhỏ của cô: ‘Còn sưng không?”
“Rất sưng”
“Có thế là do sâu rắng” Vân Giai Kỳ thản nhiên bịa chuyện.
Cô không muốn nói với Bạc Tuấn Phong biết rằng chuyện này là do Bạc Tiêu Dương làm.
“Sâu răng?” Bạc Tuấn Phong ôm cô lên sô pha, giữ lấy hàm cô nói: “Em há miệng ra cho tôi xem”
“Không cần: “Há miệng”
“Không cần”
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, đột nhiên hôn lên môi cô, hung hăng cản vào bờ môi cô như để trừng phạt, Vân Giai Kỳ kinh ngạc đẩy anh ra, lấy tay che miệng lại “Chú làm gì vậy?”