Chương
“Ừm”
“Ai cho phép cô mang chó hoang về nhà vậy?” Mộ Ngọc My ngạo mạn nói: “Cô có biết giá trị của đôi dép này không? Có biết nó đắt cỡ nào không?”
“Thực sự xin lỗi, bao nhiêu tiền vậy, tôi đền cho cô.”
“Cô có biết đôi dép này bao nhiêu tiền không? Cô đền cho tôi? Cô đền nối sao?”
“Tôi đền không nổi nhưng chú sẽ giúp tôi đền” Chờ Bạc Tuấn Phong trở lại từ ga ra thì cô sẽ bảo chú ấy đền giúp cô.
Mộ Ngọc My vừa thấy Vân Giai Kỳ lại lấy lá chẳn Bạc Tuấn Phong ra thì lại giận không được nữa “Nhà họ Bạc không nuôi giữ thứ rác rưởi này. Vân Giai Kỳ, qua một thời gian nữa tôi sẽ kết hôn với Tuấn Phong, cô đem con chó bẩn thỉu này về ảnh hưởng tới việc dưỡng thai của tôi thì sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Cô cảm thấy nó bẩn là vì nó vừa bị mắc mưa, nếu tắm xong rồi thì nhất định sẽ rất sạch sẽ”
“Có tảm thì chó vẫn là chó. Tôi ghét chó, cô mau chóng đuổi nó ra ngoài!”
“Tôi không muốn!”
“Cô không đuổi nó đi thì đế tôi đuối!”
“Không được!” Vân Giai Kỳ cũng không sợ bẩn mà ôm Bối Lạc vào trong ngực, sợ Mộ Ngọc My đuổi nó ra đường: “Nó đáng thương như vậy, tôi đã đồng ý với nó là sẽ đem nó về nhà chăm sóc rồi!”
“Cái nhà này tôi nói được tính hay là cô nói mới được tính? Tôi đã nói rồi, tôi đang bị nghén, tôi phải dưỡng thai, tôi phải sinh cháu nối dõi cho nhà họ Bạc!”
“Đủ rồi!
Trên lầu truyền đến giọng nói không nhịn nổi nữa của Bạc Ngạn Thiên.
Mộ Ngọc My xoay người, vừa thấy Bạc Ngạn Thiên liền tủi thân chạy qua: “Ông nội, cô ta..”
“Đem cháu nối dõi treo ở trên miệng còn ra thể thống gì nữa Bạc Ngạn Thiên không hờn không giận trừng mắt liếc cô ca một cái “Cô là vợ của Tuấn Phong, sinh con đẻ cái cho nhà họ Bạc là nhiệm vụ của cô cũng là trách nhiệm của cô. Nhưng chuyện này ghi tạc trong lòng là được rồi, cứ treo trên miệng để làm gĩ? Đồi phong bại tục!”
Mộ Ngọc My nghe vậy liền ngạc nhiên trừng lớn mắt, lùi lại từng bước.
Cô ta nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới vì cô ta khiêu khích Vân Giai Kỳ mà lại chọc giận Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Tuấn Phong đã đậu xe xong, vừa bước vào hành lang đã nghe.
tiếng răn dạy của Bạc Ngạn Thiên truyền đến từ phòng khách.
“Ngày mai là ngày đưa tang mẹ của cô, trở về phòng đi!”
“Nhưng mà ông nội..” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Làm sao? Cô muốn làm trái lời của tôi sao?”
“Không phải..”
“Đi về phòng!”
Bạc Tuấn Phong vừa mới đi tới phòng khách thì đã nhìn thấy Mộ Ngọc My gượng gạo đi lên trên lầu.
Vân Giai Kỳ ôm chặt con chó nhỏ vào trong ngực, vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đã trở lại liền lập tức chạy đến bên cạnh anh, trốn sau lưng anh Bạc Ngạn Thiên nhìn Bạc Tuấn Phong, ánh mắt dừng lại trên cái đầu nhỏ ló ra sau lưng anh.
Vân Giai Kỳ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mà con chó nhỏ trong ngực cũng chỉ lộ ra một đôi mắt đen yên lạng đánh giá ông ta.
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Xử lý con chó này đi”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không thể”
Bạc Ngàn Thiên nhíu mày: “Con muốn nuôi chó?”