Chương
Người hầu nói: “Thiếu gia đã trở lại”
“Người của nó đâu?”
“Cậu ấy và cô Vân ở dưới lâu nhưng… bọn họ mang về một con chó bẩn thiu”
“Chó?”
Bạc Ngạn Thiên chống gây đi xuống đầu cầu thang liền nhìn thấy ở phòng khách dưới lầu, Vân Giai Kỳ cầm trong tay một cái khăn mặt chạy đuổi theo một con chó nhỏ.
“Bối Lạc! Không được chạy loạn!”
Con chó nhỏ tới nhà mới rồi, hình như càng kích động, giang rộng chân chạy như điên trên tấm thảm quý giá ở trong phòng khách.
Một đường nó chạy qua đều để lại một hàng dấu chân bấn.
Bạc Ngạn Thiên nhíu nhíu mày, nhìn dấu chân trên tấm thảm, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy con chó nhỏ kích động chạy tới tủ giày, đột nhiên nhảm vào một đôi giày lông xù.
Đây là đép Gucci Princetown của Mộ Ngọc My.
Con chó nhỏ vừa nhìn thấy đôi dép lê thì giống như mất mạng mà “a ð” cản lấy dép vào miệng, treo dép lên vào chơi trò trốn tìm quanh sofa.
“Không được chạy!”
“Lại đây!”
“Bối Lạc, nghe lời nào!”
Người hầu kêu lên một tiếng: “Ai dat Kia chính là đôi dép lê mà bà chủ thích nhất Vân Giai Kỳ vừa nghe thấy là của Mộ Ngọc My liền càng nóng nảy: “Bối Lạc, không được chạy nữa!”
C vội càng bắt lấy con chó nhỏ, lấy đôi dép lê ra từ miệng nó, kết quả là đôi dép lê bị con chó nhỏ gặm nên lông tơ bên trên đã xơ xác hết cả rồi!
Con chó nhỏ nghiêng về một bên, ngoan ngoãn không động đậy, vẻ mặt lại mang cảm giác thành tựu, giống như vừa làm được một chuyện vô cùng vinh quang, còn đang đợi Vân Giai Kỳ khen ngợi cơ!
Vân Giai Kỳ nhìn đôi dép lê bị con chó nhỏ cẩn phá hư mà khóc không ra nước mắt, vừa tức vừa vội.
Còn có chột dạ nữa.
Cô trừng mắt liếc nhìn con chó nhỏ, thở phì phò nói: “Hứ! Nếu em không ngoan thì chị sẽ không giữ em lại nữa”
Hình như Bối Lạc nghe hiếu ra sự tức giận trong giọng nói của cô liền “Ô” lên một tiếng, tựa đầu lên mặt đất rồi kéo kéo hai lỗ tai, ánh mắt vô tội nhìn cô.
Nó có bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt nhỏ trong suốt đen như mực ánh lên sự tủi thân, thỉnh thoảng phát ra tiếng ư ử nức nở, tìm sự đồng cảm.
Trái tìm Vân Giai Kỳ lại mềm nhũn ra: “Chị sẽ không bỏ rơi em đâu nhưng nếu em không ngoan thì chị sẽ không thích em!”
Cái đuôi của Bối Lạc lại nhẹ nhàng vung vẩy.
Vân Giai Kỳ cầm lấy đôi dép lê, đang muốn thả xuống thì nghe thấy tiếng kinh hô cách đó ba mét của Mộ Ngọc My.
“A…đôi dép lê Princetown của tôi Vân Giai Kỳ xoay người liên nhìn thấy Mộ Ngọc My hùng hùng hố hố lao tới trước mặt cô, nhìn chãm chăm vào đôi đép lê mà cô đang cầm trong tay, tức giận nói: “Cô cầm dép lê của tôi làm gì? Bản thân cô không có việc gì làm sao?”
Cô ta vươn ta vừa muốn đoạt đôi dép lê về thì ngay lập tức tay đụng tới nước bọt dính trên lông tơ, vừa cúi đầu xuống lại phát hiện dép đã bị con chó cản hư, còn dính đầy nước bọt “Đây là cái gì”
Mộ Ngọc My lại nhìn thấy nửa cái mông của con chó nhỏ bẩn thiu đang trốn bên cạnh chân Vân Giai Kỹ, lúc này mới hiếu chuyện gì đã xảy ra “ô kiếm con chó này ở đâu ra vậy? Đôi dép lê của tôi có phải đã bị nó cần không?”
Vân Giai Kỳ liếc mắt nhìn Bối Lạc, nói với Mộ Ngọc My: “Là Bối Lạc cần hư”
“Bối Lạc?” Mộ Ngọc My chỉ chỉ vào con chó nhỏ: “Là tên của con chó này sao?”