Chương
Cô ta lùi lại vài bước, tức giận hét lên: “Còn dám hung dữ với tôi? Cũng may là tôi chưa mang thai. Nếu trong bụng tôi có cốt nhục của Tuấn Phong thì liệu tôi có thế chịu được sự sợ hãi như vậy không?”
Nói xong, Mộ Ngọc My hét lên: “Còn không ném con chó này ra ngoài!” Những người làm lập tức tụ tập thành từng nhóm, cố gắng giật lấy con chó từ trong ngực Vân Giai Kỳ, “Không được chạm vào nó!
Vân Giai Kỳ ôm chặt Bối Lạc vào lòng: “Ai dám động vào nó?”
“Làm gì vậy?”
Tiếng chất vấn từ cửa truyền vào.
Mọi người đều sợ hãi đến mức đứng bất động, mắt nhìn theo tiếng nói thì thấy Bạc Tiêu Dương đứng ở cửa lạnh lùng nhìn màn trò hề này.
Vân Giai Kỳ lập tức ôm Bối Lạc lùi sang một bên, trừng mắt nhìn Mộ Ngọc My.
Người phụ nữ này dường như đang muốn nhầm vào cô!
Bạc Tiêu Dương bước đến bên cạnh Vân Giai Kỳ, hỏi: “
“Cô ấy… cô ấy muốn ném Bối Lạc ra ngoài.”
Bối Lạc?
Bạc Tiêu Dương liếc nhìn con chó nhỏ trong ngực Vân Giai Kỳ liền biết rằng “Bối Lạc” là tên của con chó.
“Em mang nó về khi nào?”
“Em sao vậy?”
“Ngày hôm qua” Vân Giai Ky nói: “Nó bị bỏ lại bên đường và không có nhà để về. Em cảm thấy nó đáng thương và cũng rất dễ thương nên đã mang nó về nhà”.
Mộ Ngọc My tức giận nói: “Tiêu Dương, cậu vẫn còn biết trở về? Cậu cũng là người đã kết hôn, tại sao đêm qua không về nhà, đi nơi nào? Cậu không phải là bỏ lại vợ một mình trong nhà rồi một mình đi ra ngoài mua vui chứ?”
Bạc Tiêu Dương nhíu mày.
Mộ Ngọc My lại nói: “A! Cậu không cầm sừng cho Vân Giai Kỳ sao?
Nhưng nói đi nói lại, cậu đừng để bị cảm sừng trước khi đội nón xanh cho.
‘Vân Giai Kỳ! Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, trong lòng cậu hẳn đã biết rõ! Vợ của bản thân còn giữ không nối thì còn muốn bảo vệ cái gì chứ?”
Bạc Tiêu Dương thản nhiên nói: “Mộ Ngọc My, dựa vào thân phận của cô thì chưa có tư cách để phán xét chuyện riêng của tôi đâu”
Mộ Ngọc My: “Trước khi cô quản tôi thì trước tiên quản lý bản thân cho tốt đi. Cô nói tôi ngay cả vợ của chính mình cũng giữ không được, còn cô thì sao chứ? Cô giữ được chồng của chính mình sao?”
Sắc mặt của Mộ Ngọc My trắng bệch như tro tàn.
Giọng nói Bạc Tiêu Dương rất rõ là đùa cợt nhưng Mộ Ngọc My không cam lòng yếu thế.
“Cho dù đến lúc đó Tuấn Phong lại cưới một người vợ khác về thì tôi cũng sẽ không để ýI Tôi là bà chủ của nhà họ Bạc, nếu đến nhà họ Bạc thì nên biết quy củ của nhà họ Bạc, thể hiện ra phong thái của một bà chủ!
Còn cậu? Cậu có để ý vợ của cậu một vợ hai chồng hay không?”
Người xung quanh hít một ngụm lãnh khí.
Một câu của Mộ Ngọc My trực tiếp khiến hiện trường đầy mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.
Toàn bộ các nàng đều sợ tới mức lặng ngắt như tờ, thở mạnh cũng không dám.
Mộ Ngọc My thật to gan! Dám ở trước mặt Bạc Tiêu Dương nói ra loại lời này!
Đây không thể nghỉ ngờ là cho Bạc Tiêu Dương ăn một bạt tai mà.
Bạc Tiêu Dương nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng.